" Cả tôi cũng phải đi?"
" Ngươi cũng phải đi."
Nhớ lại câu chắc chắn của Ngạo Khiết mà Niệm Vân vừa gói đồ vừa cười như muốn rớt răng ra ngoài: " Mình quên bén đi chuyện bỏ trốn, giờ cơ hội dâng lên tới miệng rồi. Xuất cung nghĩa là muốn trốn cũng dễ hơn nhiều rồi." Nhưng ra ngoài rồi thì phải biết làm gì bây giờ? " Mặc kệ giữ lấy mạng trước rồi tính sau."
" Niệm Vân, đệ xong chưa? Sắp khởi hành rồi đấy."
" Xong rồi đây, đệ ra ngay." Nhét luôn mấy cái lọ thuốc vào bao đồ, Niệm Vân vác lên vai: " Ca ca đi thôi."
" Chỉ đi có một ngày thôi, đệ mang theo gì mà nhiều vậy?"
" Vài thứ đồ cần thiết, còn phụ hoàng và phụ thân thì sao, họ có cùng đi?"
" Không có, phụ thân vẫn còn giận dỗi nên đóng cửa không cho phụ hoàng vào phòng, sẽ còn kéo dài vài ngày nữa nên đệ an tâm đi."
Bên ngoài cửa cung cả một đoàn quân lính xếp thành hai hàng, giữa là một cỗ xe ngựa rộng lớn đủ tám chín người ngồi vẫn rộng rãi được phủ màn kín, trước còn thêm 4 người bận giáp cưỡi ngựa. Minh Cung Nhĩ là người dẫn đầu, thấy Niệm Vân và Niên Du đã tới mới xuống ngựa: " Sao lại trễ như vậy?"
" Cái này...!"
" Là do ta còn phải gói đồ này, Cung Nhĩ huynh cũng đi chung?"
" Đương nhiên, ta là cận tướng bảo vệ hoàng thượng đương nhiên sẽ đi cùng."
" Vậy ta có người trò chuyện không lo buồn chán."
" Ngươi bớt lo chuyện gì đâu không đi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nhan-vat-phan-dien-muon-lam-nguoi-tot/236772/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.