" Ca ca, dậy đi."
" Ư...!" Niên Du đưa tay xoa đầu: " Đầu ta....đau!"
" Huynh ngồi dậy rồi uống cái này đi." Kéo Niên Du dậy, Niệm Vân nhét cái ly nhỏ vào tay cậu.
" Niệm Vân? Đây là gì?"
" Dùng để giải rượu đấy, nghe nói đêm qua huynh uống khá nhiều."
Uống hết thứ có mùi thơm nhẹ làm cậu cảm thấy dể chịu hơn: " Huynh cũng không nhớ rõ, nhưng hình như là có uống." Nhìn ra cửa sổ cậu ngạc nhiên: " Trời đã sáng rồi sao?" Nhanh như vậy, cậu sắp phải rời khỏi.
Niệm Vân lắc đầu: " Không có, bây giờ đã là giữa trưa rồi. Trông huynh ngủ rất ngon nên bây giờ đệ mới đến gọi."
" Trưa...!" Phải rồi, nếu đã là giữa trưa thì cũng đã ra xa khỏi hoàng thành...., Niên Du chợt ngạc nhiên: " Giữa trưa?.....sao ta còn ở đây?"
" Bây giờ huynh mới chú ý sao?"
" Phụ hoàng và phụ thân đâu?"
" Đã rời đi từ sáng sớm, đệ cũng đến tiễn nữa."
" Nhưng sao ta vẫn ở đây, phụ thân đã nói sẽ đưa ta trở về."
Niệm Vân gãi gãi đầu không biết nói làm sao cho phải, sang nay An Vinh còn nắm cổ áo đe dọa khi cậu nhắc phụ thân còn quên ca ca a: " Ta nói cho ngươi biết nha tiểu yêu, hiện tại tâm trạng của phụ thân nhà ngươi đang rất tốt. Vì vậy ta không có hứng thú mang thêm hành trang gì mà phải bận tay trở về có biết chưa?" Cậu không thể nói với Niên Du rằng ca ca đã bị phụ thân quên bén đi mất.: " A....cái này, có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nhan-vat-phan-dien-muon-lam-nguoi-tot/236802/chuong-17.html