Cảm nhận được Niệm Vân thật sự lo lắng cho mình Ngạo Khiết khẽ cười an ủi cậu: " Niệm Vân đừng khóc, ta không sao rồi."
" Người bị thương rất nặng a....còn...còn rất nhiều máu nữa...hức...ta cứ sợ người sẽ không thức dậy."
" Ta biết ta biết, bây giờ không sao nữa rồi. Nghe lời ta không được khóc nữa."
" Ân!" Niệm Vân buông ta cổ Ngạo Khiết lâu lâu đi nước mắt trên mặt: " Ta biết ta chỉ gây rắc rồi, gặp chuyện gì cũng chỉ biết khóc thôi....ta biết ta rất vô dụng."
" Đó là điểm đáng yêu của ngươi, ngươi không phải vô dụng."
" Hoàng thượng, ta sẽ cố học y thuật thật tốt để lúc nào cũng có thể trị thương cho người."
Ngạo Khiết nắm lấy bàn tay nhỏ của Niệm Vân đặt lên nơi trái tim hắn: " Ngươi thấy không?"
" Vết thương của người!" Niệm Vân sợ sẽ làm đau Ngạo Khiết muốn rút tay về nhưng vẫn bị hắn nắm chặt.
Ngạo Khiết lắc đầu: " Vết thương này không là gì cả, chính con tim ta vẫn đang vì ngươi mà đập. Ngươi hiểu không Niệm Vân?"
" Ân!" Niệm Vân lập tức gật đầu không do dự: " Hoàng thượng cũng rất rất quan trọng đối với ta." Đúng vậy, lúc nghĩ hoàng thượng có thể sẽ chết Niệm Vân mới nhận ra mình đã đau buồn như thế nào, thứ tình cảm này chắc chắn không phải tình thân hay một điều gì đơn giản khác. Cậu chồm đến vuốt lọn tóc đen dài của Ngạo Khiết: " Là ta thích hoàng thượng."
Không ngạc nhiên vì câu trả lời của Niệm Vân, hắn đè cậu xuống giường ngắm nhìn gương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-nhan-vat-phan-dien-muon-lam-nguoi-tot/236807/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.