Tô Giáng Thần nhíu mày , theo như lời của Tô Cẩm cái bình hoa kia giấu ở nơi nào? Kích cỡ của mấy bình hoa ở đây đều không phù hợp với miêu tả của hắn. Đang lúc Tô Giáng Thần lo lắng không chịu nổi , nàng trong lúc vô ý thấy được phía sau giường La Hán còn có một cái giá gỗ lim kim ti, trên giá đặt mấy cái tráp, tim của Tô Giáng Thần nhảy bình bịch, liệu có phải là ở chỗ này hay không?
Đem từng cái tráp một mở ra, cho đến cái cuối cùng,khóe miệng Tô Giáng Thần lộ ra ý cười, tìm được rồi, thật sự là đạp nát giày sắt cũng tìm không thấy, không chút phí sức lại tìm ra.
Tô Giáng Thần nhanh chóng đem bức thư ở trong bình hoa giấu vào trong tay áo , cũng không đợi nàng đóng nắp lại, giọng nói lạnh như băng của Tống Phong ở sau người vang lên: "Tiện chân như nơi nào đến, dám tự xông vào thư phòng, không muốn sống nữa hả?"
Tô Giáng Thần cả người lạnh run, thiên tính vạn tính, chính là không có tính đến hắn sẽ đột nhiên trở về, cố gắng nặn ra một nụ cười, Tô Giáng Thần quay đầu lại nói với Tống Phong : "Cữu cữu."
"Là con?" Tống Phong kinh ngạc , nói với Tô Giáng Thần : "Con sao có thể đến nơi đây?"
Tô Giáng Thần ngẩng đầu, đối với Tống Phong nói: "Là biểu ca nói, ngươi nơi này có một con sư tử lớn, mang con lại đây xem ." Nói xong, Tô Giáng Thần chỉ vào hai con kỳ lân bạch ngọc nói: " Hai con sư tử này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phu-trong-sinh-dich-nu-dau-trach-mon/545847/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.