Tống thị vội bước lên phía trước nói: "Ai ya, tiểu tổ tông của ta a, con như thế nào vừa mới tỉnh dậy , lại giống như thay đổi thành người khác , đến lời của nuơng cũng không nghe sao?"
"Nương." Tô Giáng Thần lôi kéo tay của mẫu thân , thành khẩn nhìn mẫu thân , thỉnh cầu nói: "Người tha nàng ta một mạng đi, coi như vì nữ nhi tích phúc, được không?"
"Oan nghiệt. Ta sao lại sinh ra một nha đầu không hiểu chuyện như vậy." Tống thị ai oán than, đối với Yên di nương này, nàng đã sớm cảm thấy bất mãn, lần này hoàn toàn là mượn cơ hội làm khó dễ, vừa có thể khiến phu quân không tìm ra cớ bác bỏ, lại còn có thể răn đe đám hạ nhân, làm cho lũ nô tài không thủ phận hảo hảo an phận.
"Nương." Tô Giáng Thần ôm chặt mẫu thân, đáy lòng âm thầm nói: "Nương, nếu con đã có thể bắt đầu lại từ đầu, như vậy con nhất định phải đem những lỗi lầm đã phạm , những chuyện đã làm sai trước kia, nhất nhất sửa lại cho đúng."
"Được rồi, được rồi." Tống thị bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Nương hiện tại phải đi ra xem đại phu tới chưa, còn muốn tiện đường tới phòng bếp nhìn thử xem huyết yến đường phèn nấu cho con như thế nào rồi? Đám nô tài này, không một kẻ nào biết làm việc, chỉ toàn biết giở trò, sử dùng mánh lới."
Vừa nói, vừa đỡ Tô Giáng Thần trở lại lên giường, đắp lại chăn bông,sau đó liền cùng Hương ma ma đi ra khỏi khuê phòng của Tô Giáng Thần .
"Phu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phu-trong-sinh-dich-nu-dau-trach-mon/925669/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.