Tô Giáng Thần nhìn ra màn mưa bên ngoài , buồn chán vô vị, từ lúc lão thái thái ngất xỉu , Tống thị lại phải đi một chuyến.
"Tiểu thư, người ăn một chút gì lót lót dạ, phu nhân chắc cũng sắp trở về rồi." Trân Châu đem vài món điểm tâm bày ở trên bàn, Tô Giáng Thần nhìn qua một cái, không có tâm trạng ăn uống.
"Tiểu thư." Trân Châu nhỏ giọng gọi, Tô Giáng Thần nghe giọng nàng có chút khác thường, liền ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Trân Châu tiến lên nói: "Ca ca của nô tỳ ngày mai phải rời đi , người có thể hay không nghĩ biện pháp, lưu ca ca của nô tỳ lại."
Tô Giáng Thần biến sắc, đây là ý tứ gì?
Trân Châu vội vàng nói: "Ý của nô tỳ , không phải là muốn tiểu thư lưu ca ca của nô tỳ ở trong này, mà là, mà là" Trân Châu trở nên ấp a ấp úng.
Ánh mắt của Tô Giáng Thần hơi nheo lại , từ trong đôi mắt đen láy lóe ra một tia quang mang dị thường . Trân Châu lại nhìn không ra, ngập ngừng nói: "Ca ca của nô tỳ trà trộn vào trong gánh hát , nói là muốn ở trong Tống phủ tìm một vật. Đã nhiều ngày nay, lão thái thái bị bệnh, mọi người đều không có tâm tình xem diễn , vốn dĩ định diễn nửa tháng , xin tiểu thư thương xót, giúp giúp nô tỳ đi."
"Pàng " một tiếng, điểm tâm và tách trà trên bàn đều rơi xuống đất , bể tan tành, Trân Châu ngước mắt, nhìn thấy rõ ràng hàn ý trong mắt Tô Giáng Thần ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phu-trong-sinh-dich-nu-dau-trach-mon/925943/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.