Vừa vô tình bỏ rơi anh ta có một lần mà đã trả thù cô phát thảm rồi.
Cô cần phải về nhà tĩnh tâm nghiên cứu làm sao tránh được đòn trả thù của Đình Lam Nhi, nếu cô ta thật sự ra tay.
Cô đứng dậy, không may bước nhanh quá vấp vào chân bàn.
Đình Lập thấy cô sắp ngã, nhanh chân vòng qua đỡ.
Đỡ thế nào, Hạ Lâm lại rơi hẳn vào trong vòng tay Đình Lập luôn.
Khoảnh khắc này, khoảng cách cơ thể hai người bằng không.
Khuôn mặt kiều diễm phóng đại không chút sai sót của Hạ Lâm trước mắt, mùi trầm hương dịu dàng, thanh nhã mà quyến rũ từ cơ thể cô phả vào cánh mũi anh khiến trái tim vốn luôn bình ổn hãng đi một nhịp.
Đình Lập đơ người toàn tập, quên cả chớp mắt.
Cứ bất động thế mãi thôi.
Hạ Lâm sau khi bình ổn lại mới nhận ra Đình Lập đã cứu mình.
Cô âm thầm cảm tạ trời đất: "Cảm ơn anh.
Có thể thả tôi ra được rồi"
Chẳng có gì đáp lại cô.
Hạ Lâm thấy thể ngước lên nhìn, mới nhận ra biểu cảm của đối phương có gì đó không đúng.
Cô không ngần ngại vươn tay vỗ nhẹ vào mặt ảnh, kiểu như mình là chị cả của người ta rồi, nhắc lại: "Thứ trưởng Dương, anh có thể buông tôi ra được rồi"
Cảm giác u mê trong thiên đường bị kéo về hiện thức là trải nghiệm lúc này của Thứ trưởng Dương trẻ tuổi tài cao.
Anh giật mình hoàn hồn.
Nhận ra tình huống giữa hai người cực kỳ ám muội, Đình Lập vội vàng buông cô ra, nhìn đi nơi khác: "Xin
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-phuong-hoang-lac-dan/1861686/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.