Người dịch: Tồ Đảm Đang
Bịt tai lại cũng không kịp nữa rồi, Lâm Tự đã nghe cả rồi.
Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, không có bất cứ phản ứng nào.
Người bị chế giễu ấy bình tĩnh tự nhiên chẳng có cảm xúc gì, còn người con trai ấy ngược lại chẳng hiểu vì sao bị cuốn vào trong câu chuyện lại đỏ mắt lên.
Cậu ấy thở hổn hển, trông như nhận phải sự uất ức cực kỳ lớn.
Cậu nói: "Anh chưa nghe thấy gì."
Lâm Tự nói: "Tôi nghe thấy rồi."
Lâm Tự tránh khỏi cậu, khom người cầm lấy đồ của mình lên bước tiếp về nhà mình.
Bước thêm vài bước nữa là tới nhà rồi, chỉ cần trốn đi thì có thể không nghe gì cả rồi.
Chàng trai ấy vẫn đi theo anh, chạy qua giúp anh cầm lấy đồ.
"Anh không nghe thấy gì đấy!"
Lâm Tự bỗng nhiên cười lên.
Trong thôn này chưa có ai nhìn thấy anh cười qua, nụ cười đến một cách bất ngờ này làm cho người con trai đang cướp đồ muốn giúp anh cầm ấy sững người lại.
Lúc còn rất nhỏ, có lần lúc đang đón tết cậu lén lút trốn trong xe bánh mì của ông cụ hàng xóm đi đến huyện một lần, tối đêm đó trong huyện đang bắn pháo hoa, lần đầu tiên cậu biết bầu trời đêm cũng có thể đẹp như vậy.
Chính khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Tự cười lên này, trận pháo hoa ấy dường như đã xuất hiện lại một lần nữa.
Cậu nuốt nước bọt, tim đập nhanh đến mức não thiếu oxi.
Lâm Tự nói: "Cậu ân cần như vậy là muốn làm gì?"
Chàng trai không trả lời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-qua-tao-chin/541791/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.