Đợi đến ăn cơm tối xong, thằng nhóc Bàn Đinh đại khái cũng ngủ đủ rồi. Khi ti vi đang chiếu quảng cáo, nó thần thái sáng láng quét mắt mọi người một vòng, sau đó một mình tự nấc nấc nấc cười.
“Bảo bối, tới chỗ bà nội này.” Vương Cẩn Ngôn vỗ tay với nó, cười híp mắt, làm bộ muốn ôm nó.
Vậy mà nó lại nấc nấc cười một tiếng, liền quay khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong ngực Tôn Đào Phi, không để ý tới bà nội đang muốn ôm mình.
Vương Cẩn Ngôn đến ngồi bên cạnh Tôn Đào Phi, dí đầu nhỏ vẫn chôn ở trong ngực Tôn Đào Phi của nó một cái, vừa tức giận vừa buồn cười sẳng giọng, “Thằng nhóc này...”
“Mẹ, tối nay Bàn Đinh ngủ với con nhé!” Tôn Đào Phi mập mờ nháy mắt mấy cái với mẹ chồng mình, ý bảo bà và ba chồng hãy có thế giới riêng của hai người. Nhiều ngày như vậy, Bàn Đinh vẫn là do bà chăm sóc, nói vậy bà và ba chồng nhất định không có bao nhiêu không gian riêng.
Tôn Đào Phi sờ sờ đầu nhỏ vẫn núp ở trong ngực cô của cô, vui vẻ nói, “Bàn Đinh, tạm biệt bà nội và bà cố đi.”
Nó nghe vậy, lập tức lộ ra đầu nhỏ, hướng về phía bà nội, bà cố bên cạnh phất tay một cái, làm ra thế bái bai.
“Thằng nhóc thúi, chịu ló mặt ra rồi đấy.” Hung hăng véo chóp mũi tiểu tử một cái, Vương Cẩn Ngôn âm thầm tức giận, xem ra trong lòng cháu trai, bà cuối cùng không sánh bằng con dâu mình.
Đem con đặt ở trên cái mền thật dầy,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/464577/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.