Khi ăn điểm tâm, Tôn Đào Phi là người duy nhất có đầy đủ đầu óc, tay chân, suy nghĩ khỏe mạnh trong ba người, không thể không tự mình phục vụ hai người một lớn một nhỏ dùng cơm.
Theo nguyên tắc kính già yêu trẻ, Tôn Đào Phi thoải mái đút con trai ăn cơm uống nước trước.
Ai ngờ, Tôn Đào Phi mới vừa đút cho nó một muỗng, thanh âm tội nghiệp của Trình Phi Viễn đã yếu ớt vang lên bên cạnh, “Vợ, anh đói.”
Tay nắm thìa của Tôn Đào Phi khẽ run một cái, ánh mắt như có như không quét về phía Trình Phi Viễn, cô bình tĩnh nói, “Chẳng lẽ anh muốn giật đồ ăn với Bàn Đinh, đừng quên anh là ba nó đấy.” Một câu nói phía sau, Tôn Đào Phi cố ý cao giọng hơn, nói ra từng chữ từng câu.
“Anh cũng muốn ăn canh trứng gà.” Hoàn toàn bỏ qua những lời nói có dụng ý khác của Tôn Đào Phi, Trình Phi Viễn nói ra một câu “nghĩa chánh từ nghiêm lẽ thẳng khí hùng”, thật giống như nếu Tôn Đào Phi không cho hắn ăn, là phạm vào sai lầm rất lớn.
“Ăn, ba.” Thằng nhóc thỏa mãn nuốt vào canh trứng gà thơm ngon mềm nhuyễn, chỉ vào Trình Phi Viễn nhu nhu mềm nhũn rõ ràng thốt ra hai chữ.
Trình Phi Viễn nhất thời mê man khó hiểu, nghi ngờ nhìn chằm chằm thằng nhóc, thực là không hiểu được ngôn ngữ của con trai mình là có ý gì.
Tôn Đào Phi âm thầm cảm thấy buồn cười, Trình Phi Viễn không hiểu, nhưng người mẹ cơ hồ ngày ngày ở chung 24h cùng con trai như cô làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/464612/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.