Ngày thứ hai dọn vào quân khu, trong nhà liền nghênh đón hai vị khách.
Nhìn hai mỹ nữ một lớn một nhỏ đứng ở ngoài cửa, trong tay là cái mâm đựng thứ gì đó vàng óng. Tôn Đào Phi có chút kinh ngạc, “Chào chị!”
“Xin chào, tôi là Lâm Văn - vợ của Trịnh Khải ở đối diện, đây là Trịnh Vân Đồng con gái tôi.” Đại khái là thấy Tôn Đào Phi giật mình, Lâm Văn chủ động tự giới thiệu.
Tôn Đào Phi vội vàng kéo cửa ra, nhiệt tình cười nói, “Xin chào, mời vào.”
Lâm Văn đặt thịt nguội đang cầm trong tay lên khay trà, cười khanh khách nói, “Đây là bánh khoai lang tôi tự làm, mọi người nếm thử một chút.”
“Cám ơn, chị khách khí quá.”
“Ơ, chị dâu tới à.” Trình Phi Viễn từ phòng rửa tay ra ngoài, cười híp mắt chào hỏi.
“Chị dâu, Xin chào, em là Tôn Đào Phi, chị có thể gọi em là Phi Phi. Về sau em liền gọi chị là chị dâu như Phi Viễn nhé.” Rót trà ngon, Tôn Đào Phi cười tự giới thiệu mình.
Lâm Văn cười híp mắt quan sát Tôn Đào Phi một lượt, “Lần trước em tới vừa lúc chị về nhà, không gặp em, vẫn nghĩ, Trình Phi Viễn rốt cuộc cưới người vợ như thế nào, hôm nay xem ra thật đúng là người ngọc.”
Tôn Đào Phi cười ha ha, giống như ngượng ngùng quay đầu, đã nhìn thấy hai người kia một tay một bánh khoai lang, ăn ngon lành.
Tôn Đào Phi buồn cười, cười khẽ một tiếng, “Đồng Đồng, về sau cháu phải tới đây chơi với em trai nhiều nha.”
Cô bé nháy mắt to long lanh,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/464619/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.