Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi từ từ mở mắt ra, khẽ cử động thân mình, đầu óc bắt đầu choáng váng, nàng đánh giá cách bày biện trong phòng, là một gian nhà gỗ đơn sơ, ngoài một chiếc bàn thì không còn thứ gì khác.
Nàng đẩy nhà gỗ ra, cảm giác lạnh lẽo đột nhiên ập đến, nhìn rừng cây trên ngọn núi lớn đối diện, đều bị nhiễm bởi áng mây đỏ.
Khi nàng rời đi mới là đầu hạ, tại sao lúc này đã là cuối mùa thu?
Mà sư phụ đâu? Trước lúc hôn mê nàng rõ ràng nhìn thấy sư phụ.
Nàng đi sang hướng bên cạnh, thấy bên đó có hai gian nhà gỗ nhỏ hợp lại, đẩy cửa đi vào, xem cách bài trí trong phòng, hình như là nơi ở của nam tử.
Nàng thả lỏng người, vừa định lấy một ít nước linh tuyền từ không gian để uống, theo thói quen sờ lên cổ tay, lại chỉ còn xúc cảm trống rỗng.
Vòng tay mất rồi.
Nàng lo lắng, tìm đi tìm lại một hồi lâu vẫn không tìm thấy. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, cuối cùng vẫn phải nhẫn nại, chờ Hi Loan trở về.
Ở ngoài phòng luyện kiếm suốt một buổi trưa, cũng không thấy Hi Loan trở về, mắt thấy trời sắp tối, nàng đành về phòng đợi. Chờ đến lúc trăng lên, cửa nhà gỗ mới bị người từ bên ngoài đẩy vào, dưới ánh trăng, lộ ra khuôn mặt như ngọc của Hi Loan.
Nhìn thấy Hạ Lan Vi, đôi mắt lạnh lùng xẹt qua tia kinh ngạc: "Sao ngươi còn chưa đi?"
Hạ Lan Vi buồn ngủ muốn chảy nước mắt, hưng phấn nói: "Sư phụ!" Hoàn toàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-su-phu-hac-hoa/183595/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.