Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Lam Ly Hạo dập đầu, rồi quỳ mãi không đứng dậy, Hi Loan cũng không vội vã trả lời, chỉ thở dài, nói:" Ta và ngươi không có duyên thầy trò với nhau".
Lam Ly Hạo nuốt một ngụm nước miếng, hai tay nắm chặt, trong mắt loé lên một tia không cam tâm.
"Cả đời này, ta chỉ nhận một người đồ đệ".
Hạ Lan Vi ngạc nhiên, ngẩng đầu vừa đúng lúc đối mặt với tầm mắt của Lam Ly Hạo.
Giọng Hi Loan vang lên nhàn nhạt:"Tuy ta không thể nhận ngươi làm đồ đệ, nhưng trong Đạo Diễn tông, còn có rất nhiều cao nhân tài giỏi. Nếu ngươi đồng ý, thì có thể đến Đạo Diễn tông cùng với ta".
Đuôi lông mày Lam Ly Hạo vui sướng nhướng lên, cặp mắt xinh đẹp chứa cảm kích. Hắn nghiêm túc cảm tạ Hi Loan.
Mẫu thân và đại ca giờ đã mất, cha cũng vì vậy mà bạc trắng nửa đầu. Chuyện này lại liên quan đến Ma tộc, nếu bản thân hắn không thể làm cho chính mình mạnh lên, thì sao có thể báo thù cho trăm mạng người của Lam gia chứ?
Nghĩ như vậy, trong hai mắt thiếu niên liền trở nên trong veo như vừa trải qua một trận mưa rào, sau cơn mưa đầu tiên đó, có một cái gì đó dần dần lắng đọng xuống.
Lam gia chủ không hề phản đối quyết định của Lam Ly Hạo, bởi vì vẫn đang giữ tang, nên Hi Loan liền để Lam Ly Hạo ở lại Lam gia một khoảng thời gian trước đã, chờ đến khi ổn định rồi thì mới phái người đến Lam gia đón hắn.
Đến lúc phải đi, Vân Ca
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-su-phu-hac-hoa/2229507/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.