Kiều Mẫn Hàng xuất viện đúng vào ngày cuối tuần thứ bảy, hôm đó tiết trời thật dễ chịu, nhiệt độ ngoài trời khoảng mười độ. Không khí của ngày tháng ba chỉ độ se se lạnh, mặc chiếc áo khoác mỏng bên ngoài đã thấy nóng lắm rồi. Hai cha con gia đình họ Kiều, Diệp Tri Ngã, Tôn Gia Linh, tất cả mọi người đều đến bệnh viện đón Kiều Mẫn Hàng về nhà. Phí Văn Kiệt thì khỏi phải nói, lúc nào cũng ở bên cạnh quan tâm chăm sóc cho cô…
Diệp Tri Ngã không nói chuyện mà Đỗ Quân đã dặn cô trước đó cho bất cứ một người nào trong gia đình của Kiều Mẫn Hàng biết cả. Cô đã cố gắng thử vài lần rồi thế nhưng lần nào cũng không thể thốt ra được ý định mà mình muốn nói đến. Càng tiếp xúc với những người sống xung quanh Kiều Mẫn Hàng, Diệp Tri Ngã càng cảm nhận được tình thương yêu và sự quan tâm đặc biệt của họ dành cho Kiều Mẫn Hàng, và chính vì vậy mà cô càng không muốn lời nói của mình biến thành lưỡi dao sắc lạnh đâm vào trái tim, đâm vào tình thương và niềm hy vọng dù chỉ là mong manh yếu ớt của họ dành cho Kiều Mẫn Hàng.
Có ba đến bốn chiếc ô tô đi vào trong khuôn viên biệt thự của dòng tộc họ Kiều nằm ở khu ngoại ô phía Đông của thành phố. Dì Cát đã đến đây trước một ngày liền, ân cần chuẩn bị những món ăn mà Kiều Mẫn Hàng thích nhất, bà cũng dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp các đồ dùng ở trong căn phòng. Khi nhìn thấy dì Cát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-ta-di-luot-qua-nhau/434667/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.