Khi Camilla đẩy cửa bước vào lần nữa, cô thấy Andyver đã lấy một tờ giấy mới, dường như đang vẽ gì đó lên trên. Khi Camilla bước vào, Thánh Tử tóc vàng cũng không ngẩng đầu, mà dùng một giọng điệu hơi trêu chọc nói: “Cô vẫn nghiêm túc quá đấy, Camilla, ta đã nghĩ cô sẽ hỏi ta lý do chứ.”
Camilla: “...”
Tiếc là dù nói vậy, Andyver vẫn không cho cô câu trả lời, mà đợi trong phòng gần một tuần, Hoàng tộc và Giáo hội còn chưa nói gì, thì phe quý tộc đã sốt sắng cả lên – dù sao thì Hoàng thành có sự bảo vệ đủ nghiêm ngặt, nhưng lãnh địa của họ có thể sẽ bị chiếm đóng ngay trong giây tiếp theo.
Camilla đã giúp Andyver từ chối không ít thư mời, Andyver vui vẻ ru rú trong phòng, lấy cớ điều tra pháp trận đó để không tiếp bất kỳ ai.
Khi Camilla đang giúp Andyver sắp xếp lại tủ sách, cô hiếm hoi chủ động hỏi: “Điện hạ, tại sao ngài không đến thư viện của Hoàng gia, ở đó hẳn là sẽ có những tài liệu cổ xưa hơn.”
"Bởi vì lần này, chúng ta không cần đến câu trả lời, Camilla ạ." Andyver trả lời đầy ẩn ý.
Mãi cho đến khi Hoàng đế yêu cầu Andyver phải có mặt, Thánh Tử của Giáo hội mới thong thả cầm theo pháp trận mà mình đã vẽ xong từ một tháng trước, tham dự bữa tiệc lần này.
Khi bước vào phòng, Andyver có chút bất ngờ, vì anh thấy lần này người tham dự lại là Delphine, chứ không phải Cyrus, người luôn được xem là đại diện cho thế hệ hoàng gia thứ hai.
Delphine vẫn mặc một chiếc váy dài lộng lẫy, đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng.
Andyver lặng lẽ ngồi ở một bên, nghe những người này thảo luận về chuyện đó – họ không biết thân phận của Ivana, vì vậy mỗi câu nói ra đều là đang thử thách sự kiên nhẫn của Hoàng đế.
Ai cũng biết, Giáo hội và Hoàng gia đều căm ghét bóng tối, vì vậy họ không ngần ngại gán những ý nghĩ tà ác, tồi tệ và méo mó nhất cho "Ma Vương" chưa từng xuất hiện kia.
Thậm chí bản thân "Ma Vương" này chưa bao giờ thừa nhận danh xưng đó, nó chỉ đơn thuần là một danh hiệu lan truyền trong đám người chơi.
Còn về tòa lâu đài mà hắn đang ở – đó vốn là nhà của hắn mà, không phải sao?
Andyver nhìn Delphine dùng quạt che mặt, mọi cảm xúc trong đôi mắt tựa hồng ngọc đều đông cứng lại, nhưng tất cả đều được cô kiềm nén rất tốt. Andyver không biết Delphine tức giận vì em trai mình bị xuyên tạc chửi rủa, hay chỉ đơn thuần cảm thấy không vui vì thân phận hoàng gia bị xem thường.
Hoàng đế thì vẫn giữ vẻ lười biếng và lãnh đạm như thường lệ, từ sau khi thế hệ trẻ trưởng thành, Hoàng đế đã rất ít khi lộ diện, thậm chí những công việc và trách nhiệm liên quan đến người dị hương (người chơi),ngài cũng đã giao cho Cyrus và thuộc hạ phối hợp xử lý. Mà Cyrus lại vui vẻ phối hợp với Delphine, kết quả là chẳng biết từ lúc nào, toàn bộ công việc đều do Delphine thầu hết.
Đây cũng là lý do Delphine tham dự lần này – đó cũng là một ảnh hưởng do người chơi mang lại, trong khái niệm của người chơi, mọi người đều bình đẳng, nam nữ tự nhiên cũng bình đẳng. Họ hoàn toàn không chấp nhận bất kỳ sự thao túng (PUA) nào từ người bản địa (kể cả người chơi),mà còn ngược lại thẩm thấu tư duy này vào thế giới.
Thậm chí còn thuyết phục không ít "NPC nữ" ly hôn với những ông chồng bạo hành gia đình, ăn bám, ngoại tình.
Ban đầu chắc chắn không ai đồng ý, quá khác thường, nhưng ai bảo người chơi vừa dẻo miệng, lại vừa biết đánh nhau chứ?
Điều này cũng khiến không ít hòn đá ngáng đường trên con đường của Delphine bị dọn sạch.
Hoàng đế tùy ý phất tay, đám quý tộc đang ồn ào liền im lặng, Hoàng đế ra hiệu cho Delphine lên tiếng, và Delphine trực tiếp chuyển chủ đề đến phần quan trọng nhất: “Điều chúng ta cần nhất hiện tại là làm rõ pháp trận này rốt cuộc đại diện cho điều gì.”
Cô quay sang Andyver, hỏi: “Đã một tháng trôi qua, Thánh Tử đã tìm ra câu trả lời chưa?”
Andyver giữ nụ cười và nói vài câu thoại theo kiểu chính thống, ý tứ là vẫn chưa biết, ngay khi các quý tộc lộ vẻ bối rối, Andyver liền nói tiếp: “Tuy nhiên, ta có cách, trước khi pháp trận của hắn được vẽ xong, chúng ta có thể dựng một pháp trận mới trước để ngăn chặn các pháp trận khác được khắc ấn lên.”
Nếu Giáo hội muốn vẽ pháp trận trong thành phố, người thường không có cảm giác, nhưng quý tộc chắc chắn sẽ ngăn cản – vì trong quá khứ quyền lực của Giáo hội quá lớn, họ lo sợ Giáo hội đoạt quyền.
Nhưng bây giờ đã có mối đe dọa mới, họ không những không ngăn cản Andyver làm vậy, mà ngược lại còn hy vọng Andyver sớm nói ra cách này, thi hành càng sớm càng tốt.
Cái này gọi là gì đây? Xâm lược từ bên ngoài có thể đảm bảo sự đoàn kết nội bộ tốt hơn sao? Andyver thầm nghĩ.
Chỉ có một Andyver, anh cũng không thể vẽ pháp trận cho tất cả các thành phố, vì vậy công việc này vẫn sẽ được giao cho Giáo hội, và cuối cùng phân phát đến tay người chơi.
Sau khi thao tác như vậy, nhìn vào bản đồ mà người chơi sở hữu, nó thực sự đã hoàn toàn biến thành hai phe phái đối lập.
Andyver trở về Giáo hội, uể oải nói: “Hoàng đế đã muốn về hưu từ mấy chục năm trước rồi, Cyrus thì muốn mở tiệm hoa, Arvid thích chơi bời, Ivanna hứng thú với sách vở, đứa còn lại thì thích đánh nhau.”
"Thật đấy, nhà chúng ta chỉ có mỗi Delphine là làm được việc thôi." Andyver phàn nàn như vậy.
Một tiếng cười khẩy vang lên từ chiếc sofa trong góc, Phong Tuyền đang nằm trên đó nói: “Có một người làm được việc là đủ tốt rồi, hiểu không?”
“Cảm giác đây là vấn đề di truyền, tôi thấy Delphine nhà chúng ta mới là người bị đột biến gen ấy.”
"Ai lại thích đi làm quần quật chứ?" Phong Tuyền thốt lên một câu hỏi chân thành.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.