Lại tới nữa.
“……” Thẩm Mặc bất lực nhắm mắt.
Khi mở mắt……
“Em cảm thấy sao?” Anh lạnh nhạt nhìn cô, không mang theo bất kỳ cảm xúc nào hỏi lại, “Một con thỏ đầy điện, có thể giúp em mạnh đến mức không cần người trông nom à?”
Đôi mắt Bạch Ấu Vi xoay chuyển nhanh như chớp, trong miệng nói: “Vậy khó mà nói, rốt cuộc em cũng rất giỏi.”
Thẩm Mặc đứng dậy, “Được, về sau mặc kệ em.”
“Không được!” Bạch Ấu Vi đột nhiên túm chặt tay anh, sức lực cực kỳ lớn, “Em có thể không cần anh lo, nhưng anh không thể bỏ mặc em!”
Thẩm Mặc: “……”
Cái gì vậy?
Đọc rap à? Em có thể vặn xoắn thêm chút nữa không.
“Buông tay.” Thẩm Mặc nói.
Bạch Ấu Vi: “Không buông!”
Thẩm Mặc hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: “Chẳng phải em bảo tôi quản em à? Bây giờ tôi muốn em buông tay.”
Bạch Ấu Vi: “……”
Qua hai giây, cô ấm ức thả tay anh, giọng u oán: “Vậy anh định đi đâu?”
Hiếm khi thấy cô chịu thua, Thẩm Mặc cảm giác có phần mới mẻ, nói: “Về lều trại ngủ, đêm nay tôi gác sau nửa đêm, định đi ngủ sớm một chút.”
Đôi mắt Bạch Ấu Vi bỗng chốc trợn to, giọng điệu không thể tưởng tượng: “Anh không ngủ cùng lều với em?!”
Thẩm Mặc không rõ điều này có gì đáng ngạc nhiên. Trước đây anh luôn ở cùng phòng với cô vì điều kiện có hạn, hiện tại trong mê cung đầy đủ hết vật tư, tại sao phải chen chúc trong một cái lều?
“Một mình em ở trong lều xảy ra chuyện thì sao? Buổi tối em muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-the-gioi-tro-thanh-tro-choi-bup-be/2607766/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.