Sở Nghi Hiên trầm mặc, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ
Thiên Tình ngước mắt nhìn lướt qua người trước mặt bỗng nhiên trầm mặc, trong mắt Sở Nghi Hiên không che giấu được sự yếu ớt và bi thương, nhất định đem mọi buồn khổ đè nén ở trong lòng. Trong lòng nàng đau xót, có chút không đành lòng “Công tử!”
“Ta không sao, không cần an ủi ta!” Sở Nghi Hiên mỉm cười “Các ngươi ăn uống thật vui vẻ!”
Có lẽ là vì che dấu xấu hổ, Thiên Tình cười trừ, nhanh chóng gắp 1 miếng thức ăn nhét vào trong miệng hắn, đôi mắt trong suốt vừa lúc mắt gặp cặp mắt thâm sâu của Sở Nghi Hiên “Công tử ăn 1 chút đi, rất ngon đó!”
1 loại cảm giác khó hiểu nhộn nhạo trong lòng Sở Nghi Hiên, mỉm cười, ăn thức ăn Thiên Tình vừa gắp, vừa nhai vừa nói “Tường Thụy còn đích thân làm đồ ăn cho nàng, nàng quả thật làm cho hắn rất thích”
” Phải không?” Thiên Tình cũng cười,” Ta đây thật sự thực vinh hạnh.”
Thần sắc trong mắt hắn vô cùng ôn nhu. Khiến cho cả ngự thiện phòng cũng trở nên ấm cúng. Trong lòng Thiên Tình run lên, cũng không rõ trong lòng là tư vị gì. Chỉ là trong nháy mắt, nàng dời mắt đi, trong lòng gợn lên 1 cơn sóng làm mặt nàng hơi hơi đỏ lên
Sở Tường Thụy cũng không quản bọn họ liếc mắt đưa tình, nói ra ý kiến của mình “Dù sao ta cũng mặc kệ, các ngươi chuyển đề tài ta cũng không quản, ta muốn nàng làm hoàng tẩu” Sở Nghi Hiên hít thật sâu 1 hơi “Tường Thụy, đừng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-thiep-vuong-gia/724407/chuong-161.html