Quang cầu không hiểu, hỏi lại: "Nhưng trông cậu có vẻ chẳng sợ gì cả."
Quý Thời Thừa cảm giác râu mình sắp bị đóng băng, đáp: "Bởi vì anh ta chưa đưa ta hẳn ra ngoài cửa sổ."
Hơn nữa, Tần Miên nắm rất chặt hai chân trước của cậu,
Nó không hỏi gì thêm, trong khi đó giọng của Tần Miên vang lên ngay trên đầu Quý Thời Thừa: "Biểu diễn cho anh xem mày đã leo vào đây như thế nào."
Quý Thời Thừa đứng yên, chuyện này quả thực không thể biểu diễn lại.
Tần Miên kéo cậu trở về, nhìn thẳng vào cậu và hỏi: "Vậy mày từ đâu đến?"
Quý Thời Thừa có nhiều cách để khai ra thân phận của mình nhưng cậu quyết định không nói gì.
Cậu thẳng thắn đối diện ánh mắt của Tần Miên, ánh nhìn này hoàn toàn không giống với ánh mắt của một con mèo bình thường.
Tần Miên đột nhiên im lặng, chăm chú nhìn Quý Thời Thừa, đôi mày hơi nhíu lại.
Quý Thời Thừa không thể đoán ra anh đang nghĩ gì, trong đầu suy diễn đủ mọi khả năng.
Lúc này, Tần Miên đưa tay lên xoa đầu Quý Thời Thừa. Lực xoa mạnh đến nỗi khiến cậu nghĩ rằng có lẽ Tần Miên muốn vặn gãy đầu cậu.
Rồi nghe Tần Miên nói: "Đừng tỏ ra ngốc nghếch nữa."
Quý Thời Thừa: "???" Cậu...đã ngốc khi nào?
"Ọt ọt." Tiếng bụng đói của Quý Thời Thừa lại vang lên. Ánh mắt Tần Miên dừng lại trên bụng cậu, rồi nhanh chóng kẹp cậu dưới nách lần nữa.
Lại bị ép đến ngạt thở, Quý Thời Thừa đành bất lực, thôi vậy, cậu sẽ không trông mong gì sự dịu dàng từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-toi-tro-thanh-meo-cung-cua-phan-dien/2242591/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.