Tần Vô Song nghe nhắc tới sư phụ Lý Huyền Phong, biểu tình lập tức ngưng trọng, trịnh trọng nói:
- Đại sư huynh, di mệnh của sư phụ, ta lúc nào cũng khắc cốt ghi tâm. Ta tuy cũng kế thừa di nguyện của Xích Dương Thánh Hoàng, nhưng trong tim ra, ân tình tái tạo của sư phụ luôn là số một. Xích Dương Thánh Hoàng có ân đức tặng bảo vật, còn sư phụ có tạo hóa chi ân. Tình nghĩa không chia nông sâu, ân đức phải có sau trước. Ta là người thừa kế của sư phụ, nhất định không được quên nguồn cội.
Lý Bố Y không hề nghi ngờ Tần Vô Song quên đi nguồn cội, hắn từ khi Tần Vô Song còn thiếu niên đã âm thầm quan sát, biết vị sư đệ thiên tài này phẩm hạnh không có gì để phải phàn nàn.
- Sư đệ, mấy huynh đệ chúng ta đều tin ở ngươi. Những việc khách sáo này không cần nói nữa. Ngu huynh trong thời gian này dự định bế quan trăm năm, đột phá Chủ Thần. Mọi việc lớn nhỏ đều giao cho Lão Nhị và Lão Tam quản lý. Chỉ hy vọng, Đại lục Thiên Huyền ngày mai sẽ tốt hơn.
Tần Vô Song vô cùng vui mừng:
- Đại sư huynh, ngươi cảm ngộ thấy thiên cơ Chủ Thần rồi sao?
Lý Bố Y nói:
- Tất cả đều là nhờ Thánh Hoàng Thiên Thuyền, giúp ta trong vòng chưa tới hai trăm năm đã liên tục đột phá, đạt được tư cách ngày hôm nay.
Tần Vô Song cười nói:
- Đại sư huynh, Đại lục Thiên Huyền tuy có công, nhưng cũng không thể không kể tới điểm hóa của sư phụ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-trung-tinh-ha/683870/chuong-996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.