Sơn cốc lúc hoàng hôn, có vẻ hết sức lạnh lẽo. Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn nắm tay mà đứng.
Mộ Dung Nhạn khẽ dựa vào đôi vai rộng lớn của Tần Vô Song, ôn nhu nói:
- Tần đại ca, huynh đừng nghĩ nhiều quá. Thiên Đế Môn cậy thế khinh người, Tần gia là tông môn truyền thừa mấy vạn năm, nhất định có nội hàm bên trong.
Tần Vô Song khẽ thở dài:
- Nhạn nhi, ta chỉ là đang cảm khái, có phải đối nhân xử thế của ta quá hiền hòa, quá thiếu tính xâm lược không? Từ khi ta xuất đạo đến nay, cho tới bây giờ đều bị người ta áp bách, phản kháng, rồi lại áp bách, lại phản kháng… Trên đường đi, người không đụng đến ta, ta không đụng đến người… Nhưng mà, cách xử sự như vậy, trong thế giới người người như lang sói, chỉ có thân phận bị ức hiếp!
Tần Vô Song nói đến đây, trong mắt lóe lên một tia nghiêm khắc, hắn không thể không suy nghĩ, cách xử sự như vậy, có lẽ cũng không thể đạt được một chút tôn trọng nào thêm vào. Nhưng mà, đây tuyệt đối là dung túng đối thủ, để sự kiêu căng của đối thủ càng thêm kiêu ngạo!
Mộ Dung Nhạn thấy ánh mắt của Tần Vô Song giống như một con sói bị thương, trong lòng hồi hộp một chút, khuyên giải an ủi nói:
- Tần đại ca, đợi đến lúc thực lực của huynh đủ kinh sợ những tên đạo chích đó, tin rằng sẽ không còn phiền não nhiều như vậy.
Tần Vô Song bất đắc dĩ thở dài:
- Loại chuyện thực lực, không có chừng mực. Cho
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-trung-tinh-ha/684222/chuong-716.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.