Tần Vô Song cũng biết, dọc con đường đi tới đây, xung quanh đều có vết máu, nhưng không có thi thể, chỉ có thể là do những kẻ còn sống an táng. Quả nhiên, vừa hỏi tới, Đồng Ngôn cũng xác nhận việc đó.
Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh dù rằng không còn khẩn trương vội vàng như lúc đầu nhưng vẫn là Tần Vô Song hỏi một câu bọn họ đáp một câu, không khí ít nhiều có chút áp lực.
- Đúng rồi, Đồng huynh, mấy người xuất thân từ Bách Việt Quốc của chúng ta, bây giờ vẫn khỏe chứ?
Đồng Ngôn thở dài một tiếng:
- Mấy gã đệ tử Hạ gia sớm đã không còn rồi. Tai nạn lần này, Vạn Kim Bằng cũng đã chết. Ta cùng Tây Môn huynh đều là mạng lớn, đúng lúc đang tu luyện ở sâu trong núi, không có bị tới đuổi giết. Tỷ tỷ của ta được sư phụ huynh mang đi, đã đem ra Vô Tận Đông Hải rồi.
- Vô Tận Đông Hải?
Mộ Dung Nhạn khẽ có chút giật mình.
Tần Vô Song gật gật đầu, đây là điều vô cùng may mắn trong cái không may, bao gồm cả cao tầng và Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, cùng với người nhà của hắn cũng đều vào Vô Tận Đông Hải, nếu không tai nạn lần này cũng sẽ là vạn kiếp bất phục.
Đang trong lúc nói, bên ngoài đột nhiên truyền tới ba âm thanh liên tục, ba tiếng huýt gió sắc bén. Đồng Ngôn và Tây Môn Tinh sắc mặt đều biến đổi:
- Lại tới nữa?
Tần Vô Song sửng sốt:
- Ai?
- Ngoài bọn khốn nạn Long Hổ Môn ra thì còn có Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-trung-tinh-ha/684365/chuong-622.html