Thần thức phát động, Cự Khuyết như mũi tên xé gió hướng thẳng đến lùm cây phía trước.
Đao vừa tới nơi, Âu Dương Huyền thầm kêu không ổn.
Hắn không tài nào rút nó về được.
Một tiếng xào xạc vang lên, từ trong lùm cây bước ra một bóng người.
Chỉ thấy người này cao gần một thước chín, khuôn mặt vàng như nghệ, mắt phượng mày tằm.
Đặc biệt là mái tóc vàng dài ngang vai, tạo cho gã một cảm giác giống như một con cuồng sư hình người.
Ngay cả cách ăn mặc của gã cũng rất kỳ quái, chỉ mặc áo ngoài, để lộ hai khối cơ ngực rắn chắc.
Bàn tay gân guốc quấn băng, bên hông còn đeo một bầu rượu.
Gã từ từ tiến tới, mỗi bước lại khiến cho không khí xung quanh như bị nén lại.
Cơ thể kiếp này của Âu Dương Huyền cũng rất cao, nhưng đứng cạnh hắn vẫn thấp hơn hai cái đầu.
Đôi mắt gã cuồng nhân chăm chú nhìn kẻ nhỏ bé trước mắt, một giọng nói nghe như chuông đồng vang lên:
"Làm thế nào ngươi phát hiện ra ta ?"
Âu Dương Huyền không trả lời, hắn còn đang bận nhìn thanh Cự Khuyết đang bị kẹp chặt giữa hai ngón tay đối phương, trong lòng thầm kinh hãi.
Người này đỡ phi đao chỉ bằng hai ngón tay, đây tuyệt đối không phải cường giả Hóa Hải Cảnh có thể làm được.
Chẳng lẽ là một cường giả cấp Tụ Đan ? Nhưng người này rốt cuộc là ai ?
Hàng loạt câu hỏi vang lên trong đầu hắn.
Đột nhiên không một lời báo trước, gã cuồng sư ra tay.
Năm ngón mở ra thành trảo chụp xuống Âu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-chi-tu-phan-dien-chi-lo/967468/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.