Tào Trọng Nhạc lúc này nhìn xa xăm về Tây Vực, trong lòng bồi hồi từng đợt, tim hắn quặn đau, nhớ lại thảm cảnh ngày đó, cả Tào thế gia bị người ta vây giết, tang thương vô cùng.
Tào Trọng Nhạc từ từ lăng không mà đứng, lôi điện lập lòe xung quanh thân thể, liên tục oanh nát một vùng xung quanh.
Hai mắt hắn hung quang mãnh liệt, một tia lôi hệ chân khí từ từ dẫn động truyền đến ngón tay của hắn, một chỉ kinh thiên phóng xuất, rực sáng một đường, Lôi Đình Chi Nộ oanh nát một vùng đất đá trước mặt.
Tào Trọng Nhạc ngửa mặt cười lớn từng tràng, tiếng cười của hắn nghe mà bi sầu thống khổ vạn phần, từng giọt nước mắt lăn dài trên má, hắn nhớ phụ mẫu, nhớ gia gia của hắn, nhớ tiểu muội đang nương nhờ xứ người.
Một tiếng thét bi thương vang vọng từng hồi trong bí cảnh, rồi hắn lao vun vút ra ngoài, hòa mình vào sâm lâm biến mất, sau lưng hắn, hai cái khôi lỗi cũng ào ào lao theo sau, trên cánh tay của chúng khắc hai chữ U Minh.
Bảy ngày sau, Tần Vũ dựa theo địa đồ đi đến một vùng bình nguyên rộng lớn, tìm đến hồ Đại La, nghe nói bên dưới có một động phủ bí cảnh truyền thừa, rất nhiều tu sĩ đã tiến vào đó thám bảo, tranh đoạt truyền thừa nhưng đều không thể trở ra.
Ban đầu còn hấp dẫn sự chú ý của nhiều tu sĩ ở Thiên Huyền Đại Lục khắp nơi kéo đến tiến vào bên trong, nhưng dần dà nó trở thành nổi sợ hãi, như một cái động không đáy liên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-he-thong/324245/chuong-228.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.