"Giản ca, cậu yên tâm, tớ tự về nhà được rồi."
Trang Ninh Nguyệt trở về quá đột ngột, khiến Lục Ngu không kịp chuẩn bị tâm lý.
Miệng thì giục Tống Giản Lễ yên tâm, nhưng bàn tay thon dài của cậu vẫn nắm chặt vạt áo hắn, lòng bàn tay đổ mồ hôi, thấm ướt cả góc áo sơ mi của Tống Giản Lễ.
——
【Mẹ: Đang ở đâu?】
Chỉ ba chữ ngắn ngủi đã khiến Lục Ngu hoảng sợ đến nỗi bồn chồn không yên.
Cậu còn chưa kịp nhắn lại thì điện thoại đã rung lên. Trang Ninh Nguyệt gọi đến.
Lục Ngu lóng ngóng bắt máy, giọng có chút luống cuống: "Mẹ, con đang ở nhà Giản ca."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó một giọng nữ trầm ổn, nghiêm nghị vang lên qua loa điện thoại: "Về ngay."
Dứt lời, bà lập tức cúp máy.
Chỉ bốn chữ ngắn gọn ấy đã khiến Lục Ngu lập tức bật dậy khỏi ghế sofa.
"Giản... Giản ca, tớ về trước đây." Cậu vội vàng đứng lên, rồi hướng về phía Vương Dương nói: "Cảm ơn anh."
Vương Dương vội xua tay: "Không cần cảm ơn đâu."
Tống Giản Lễ nhanh tay nắm lấy cổ tay Lục Ngu: "Tớ đưa cậu về."
Nhịp tim Lục Ngu đang rối loạn, nhưng khi Tống Giản Lễ nắm lấy tay cậu, cảm giác hoảng loạn vơi bớt đi một chút.
"Được." Cậu gật đầu.
Tống Giản Lễ cầm theo túi thuốc mang từ trường học về, đi cùng Lục Ngu rời khỏi biệt thự.
Hai người đi song song đến trước cổng nhà Lục Ngu. Lúc này, cậu mới lên tiếng.
"Để tớ vào cùng cậu nhé." Tống Giản Lễ trở tay nắm chặt bàn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-van-nguoi-ghet-bat-dau-lang-quen/2696952/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.