Chúng tôi ngồi trong quán cà phê đến khi ngoài trời đã tối đen, tôi và Tiểu Văn trò chuyện câu được câu không, phần lớn thời gian là im lặng, tôi đã uống tách cà phê thứ năm, nhưng cả hai cứ ngồi như vậy, như thể không ai muốn đứng dậy, không ai muốn nói đi về trước. 
Cuối cùng, Tiểu Văn đứng dậy trước, xoay xoay eo một cách đáng yêu, nháy mắt với tôi: “Bảo, đừng như vậy, chúng ta nói chuyện xong rồi, anh là một tên lừa đảo, là đồ thú vật, ngày mai em đi với bố mẹ em.” 
Tôi bật cười, gật đầu: “Tiểu Văn, dù bố mẹ em hận anh thế nào thì cũng chuyển giúp anh một câu: Chúc cô chú khỏe mạnh.” 
“Anh không có cơ hội nổi dậy đâu.” Tiểu Văn vẫn cười chọc tôi như đang cố che giấu điều gì. 
Chúng tôi thanh toán rồi một trước một sau bước ra khỏi quán cà phê. 
Đứng trước cửa quán, chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, ôm nhau, nói rất nhiều lời chúc phúc, tôi nhìn Tiểu Văn lên xe taxi, cũng nhìn Tiểu Văn vẫy tay thật mạnh với mình trước khi lên xe, cô ấy cười rất ngọt ngào, rất đáng yêu. 
Mãi cho tới khi đèn hậu của chiếc xe đó hoàn toàn biến mất tôi mới quay người vẫy tay gọi một chiếc taxi về nhà. 
Khi xe đến đường Tân Giang, tôi bảo lái xe dừng lại, chỗ này cách nhà không xa lắm, tôi muốn đi bộ dọc bờ sông. 
Thứ quý giá nhất của con người là sinh mạng, con người chỉ sống có một lần, một đời người nên trôi qua thế này: Khi anh ta nhìn lại chuyện 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khi-yeu-ai-cung-lieu-xieu/306475/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.