Kỷ Tây Qua bẻ ngón tay đếm ngày trên lịch, cuối cùng cũng ăn cục chocolate lớn nhất vào đúng ngày Giáng Sinh.
Sáng ngày hôm sau, Sở Cửu Ca và Kỷ Triệu Uyên cùng chạy đến sân bay quốc tế Los Angeles, Love đã được giao cho Kỷ Dương chăm sóc mấy ngày.
Sở Cửu Ca không nói cho ai rằng trong một ngăn vali của cậu có lén lút giấu một món đồ được lấy từ nhà họ Kỷ —— đó là chiếc tất Giáng sinh chứa toàn bộ mù quáng của Kỷ Triệu Uyên.
Đây gần như là vấn đề chung của con người, dù trong lòng đã rất rõ ràng nhưng vẫn muốn chứng minh bằng một số món đồ nào đó.
Cậu không nói cho Kỷ Triệu Uyên biết, cũng là sợ Kỷ Triệu Uyên cảm thấy cậu nhạt nhẽo quá.
Lần này khi về nước, Sở Cửu Ca – người đã tiêu xài tằn tiện nửa năm đã quả quyết vung tay mua hai tấm vé khoang hạng nhất.
Cậu hạ vách ngăn giữa các ghế xuống, quay đầu hỏi Kỷ Triệu Uyên: "Hình như trong nước không công nhận bằng lái xe quốc tế đúng không ạ?"
Kỷ Triệu Uyên uống một ngụm nước, gật đầu đáp: "Hình như là thế, tôi không rõ lắm."
"Ai......" Sở Cửu Ca phát sầu thở dài, "Xuất sư bất lợi rồi."
Kỷ Triệu Uyên đẩy mắt kính, quay đầu nhìn cậu, "Sao thế?"
"Em tính bao nuôi anh mấy ngày, mang anh đi trải nghiệm cuộc sống choáng ngợp trong vàng son," Sở Cửu Ca nói, "Em còn tính mượn xe của Kỷ Minh, nhưng giờ thì không được rồi."
Kỷ Triệu Uyên hỏi cậu: "Tại sao?"
Sở Cửu Ca không nói nên lời, rồi lúng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiem-khuyet-gen-yeu-thuong/1609235/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.