Cảnh Hành quay lại đường cũ trở về văn phòng Trần Lạc, đẩy cửa đi vào đúng lúc Trần Lạc đang cầm bình xịt tưới nước cho hoa. Nghe tiếng cửa bị đẩy ra, cô ngừng động tác trên tay, đặt bình nước xuống nói: "Bệnh của cô ấy nhìn có vẻ không nhẹ đâu, sao tới bây giờ cậu mới đưa tới?"
"Trước đây không nghiêm trọng như vậy, sau đó có chút chuyện xảy ra... Mình cũng không nghĩ sẽ đến mức như vậy... Có thể trị dứt điểm không?"
"Mình là bác sĩ, lại không phải thần tiên, có thể hay không còn xem bệnh nhân thế nào nữa." Trần Lạc nói, "Chướng ngại tâm lý của cô ấy rất nghiêm trọng, tính cảnh giác cao, vì cố chấp và lo lắng nên hình thành nhân cách khác, lúc cô ấy nói chuyện cũng gặp trở ngại ngôn ngữ, thường xuyên nhìn ngó bốn phía, giống như xung quanh có thứ gì đó, tuy mình không thể xác định chính xác, nhưng có lẽ cô ấy có triệu chứng hoang tưởng ở mức độ trung bình."
Một đống danh từ lớn khiến Cảnh Hành nghe mà sững sờ, sốt ruột hỏi: "Vậy phải làm thế nào?"
Trần Lạc lườm một cái, "Thong thả thôi."
"Cần nằm viện không? Phải uống thuốc gì?"
"Không phải tất cả mọi loại bệnh đều phải nằm viện điều trị, như tình trạng cô ấy bây giờ, nằm viện chỉ có thể tăng thêm áp lực cùng tâm lý đề phòng của cô ấy, làm lỡ cơ hội tốt để điều trị, tốt nhất mỗi cuối tuần dẫn cô ấy đến tái khám một lần, nhớ kỹ, tuyệt đối đừng để tinh thần của cô ấy bị kích thích lần nữa, có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051247/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.