Du Khinh Hàn có bệnh sạch sẽ, nhưng là người chỉ biết bày bừa không biết thu dọn, cô đang tâm huyết dâng trào muốn đối xử với Tiêu Đồng tốt một chút, hiếm khi lại nhớ đến ngày sinh nhật của Tiêu Đồng, định làm bánh kem cho nàng vui vẻ, nhưng giữa chừng lại bị tin Mạc Tịch Nguyên trở về thu hút, để lại phòng khách khắp nơi bừa bộn.
Tiêu Đồng không chịu được bẩn, cũng không chịu được việc lãng phí, dùng lớp bột rớt trên cùng làm cho mình chiếc bánh thật nhỏ, nhắm mắt lại, tự tưởng tượng xa xôi một hồi, lại thật sự có cảm giác là chính tay Du Khinh Hàn làm, hài lòng ăn xong chiếc bánh, lau dọn nhà bếp và phòng khách cho đến khi không còn một hạt bụi, đến lúc nhìn thời gian thì đã rạng sáng, sinh nhật hai mươi tám tuổi của Tiêu Đồng trôi qua cũng hệt như những năm trước đó.
Tiêu Đồng quỳ trên mặt đất chà xát sàn nhà gần một giờ, lại lấy khăn ẩm chà lau thêm hai lần nữa, đến khi ý thức được thời gian thì đã mệt đến mức eo không thẳng lên được, cuối cùng cũng coi như là khôi phục nguyên dạng trong nhà.
Nàng vịn vào sofa mượn lực, từ từ ngồi xuống, xoa eo cắn răng hít một hơi, nhíu chặt lông mày, từ từ bình ổn nhịp thở mới dần có lại chút sức lực.
Không có việc gì để làm, một người trong nhà yên tĩnh đến đáng sợ.
Phòng khách nhà Tiêu Đồng rất lớn, bởi vì Du Khinh Hàn thích phòng khách rộng rãi thoáng đãng. Để mua căn hộ này Tiêu Đồng đã lấy tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khiet-phich/1051275/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.