Vì đã bôi thuốc, Khương Tuyết đặc biệt kéo rèm cửa sổ lại, còn đổi lại đồ lót khác.
Vốn vết thương tập trung ở vai và eo, còn cả bắp đùi nữa, mặc áo thun rộng thùng thình dễ rũ xuống rất không tiện. Khương Tuyết nghĩ vén quần áo lên không phải không được, nhưng cô liếc Trần Song một cái, cảm thấy gương mặt đó đỏ bừng như muốn nhỏ giọt, không thể làm gì khác hơn là mặc cho mình thêm một bộ đồ lót.
Máy điều hòa không khí trong nhà vù vù ấm áp, Khương Tuyết cuộn tròn ngồi trên giường, nặn thuốc mỡ màu ngà ra, cẩn thận bôi lên chỗ vết thương của mình.
"Hiz..." Một tiếng này là Trần Song kêu.
Khương Tuyết buồn cười ngẩng đầu nhìn nàng: "Em cũng không kêu đau mà."
Nhưng Trần Song có tật xấu này, thấy hình ảnh người ta "đau", bản thân luôn nhịn không được mà muốn thay bằng bản thân.
Khương Tuyết bôi xong vai và eo rồi, lại bắt đầu c** q**n ngủ bên ngoài, muốn bôi bắp đùi.
Trần Song lúc này ngượng ngùng quay đầu đi, ấp úng đứng dậy: "Chị đi vệ sinh một chút."
Đợi lúc quay lại, nàng nhìn thấy Khương Tuyết đã mặc quần ngủ xong, nhưng áo vẫn chưa mặc lại.
"Sau lưng em, không thấy được." Khương Tuyết vừa nói, vòng tay ra sau lưng mình, tỏ ý phía sau lưng bả vai còn vài vết đỏ, "Chị giúp em?"
Trần Song đi sang ngồi, thấy chỗ vết đỏ đã có nơi hơi đóng vảy. Khương Tuyết vừa mới tắm xong, chỗ vết sẹo lộ ra thịt mới trắng nõn.
"Chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-chien-khong-rung-dong-beta-quan/2862928/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.