Chương 46: Lời thì thầm
Kéo vali đến cửa nhà, Hàn Hoa phát hiện cửa không đóng chặt.
Cô đẩy nhẹ, cánh cửa lập tức mở ra. Sàn nhà đầy những chiếc bao giày dùng một lần vứt lung tung, xem ra hôm nay nhà có khá đông khách.
Isaac ngồi xổm ngay cửa, thấy Hàn Hoa về thì mừng rỡ vẫy đuôi, dụi dụi cái mũi ướt nhẹp vào tay cô.
"Ngoan nào ngoan nào." Hàn Hoa vừa xoa đầu vừa xoa tai nó. "Mày ở đây canh cửa à? Hay là đang đợi tao về hả?"
Isaac khẽ kêu ư ử hai tiếng, nằm phục xuống chân Hàn Hoa.
Cô cúi người, tìm đôi dép lê ít khi dùng đến trong góc tủ giày. Tiếng tivi trong nhà bật rất lớn, đến nỗi khi cô bước vào, ban đầu không ai phát hiện ra.
Thẩm Kính lại uống khá nhiều rượu, mặt đỏ bừng, không rõ là vui hay buồn. Ông ta gác một chân lên bàn trà, mắt lim dim, dựa vào ghế sofa xem tivi.
Hàn Tĩnh Văn lấy chăn đắp cho chồng, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy Hàn Hoa đã về, mừng rỡ kêu lên: "Hoa Hoa."
"Vâng ạ." Hàn Hoa điềm tĩnh gật đầu, bước vào nhà, chào hỏi: "Mẹ."
Rồi lại quay sang người đàn ông trên ghế sofa: "Bố."
Trên bàn ăn chỉ còn lại Thẩm Thấm Duyệt, cô đang cầm đũa gắp thức ăn một cách uể oải.
Nghe thấy tiếng Hàn Hoa, cô mới ngước mắt lên nhìn thoáng qua, mỉm cười, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.
Isaac đi theo Hàn Hoa vào nhà, ngửi ngửi rồi chạy đến nằm cạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-chien-khong-rung-dong-beta-quan/2862931/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.