Chương 70: Không Thể Giấu Diếm
Xuân về trên đất Hồng Thành luôn ngắn ngủi đến nao lòng.
Nắng ấm chợt đến rồi lại vội vàng lui đi, cái lạnh vẫn còn vương vấn đâu đây, thời tiết cứ thế biến ảo khôn lường.
Vừa giây trước, bầu trời còn u ám, không khí ẩm ướt bao trùm, thì giây sau mây đen đã tan, ánh dương hé rọi, chiếu xuống những đóa hoa đào đang e ấp trên cành.
Sắc đào phơn phớt hồng, rung rinh theo từng cơn gió nhẹ. Thỉnh thoảng, vài cánh hoa đã chín muồi lìa cành, nhẹ nhàng bay theo làn gió mang hơi ẩm tươi mát, đáp xuống con đường lát đá xám xịt.
Khương Tuyết cứ đứng lặng trên con đường ấy hồi lâu, rồi bất chợt hắt hơi một cái thật mạnh, "Hắt xì!", như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cô không rõ là do gió thoảng hay do phấn hoa bay mà mình lại hắt hơi như vậy.
Câu nói của Trần Song vẫn còn văng vẳng bên tai, lúc mới nghe cô còn chưa kịp hiểu, phải nghiền ngẫm lại từng chữ một mới thấy rõ ý tứ sâu xa trong đó.
Thì ra, Trần Song đang nói thích cô.
Khương Tuyết có thể hiểu câu nói ấy theo nghĩa "Chị thích minh tinh, cũng thích em".
Hoặc là, "Chị không chỉ thích minh tinh, mà còn thích em".
"Không chỉ" nghe sao luyến lưu, vấn vương hơn "cũng" nhiều quá!
Trái tim Khương Tuyết lại bắt đầu đập thình thịch, mạnh mẽ đến nỗi cô lo lắng Trần Song đứng ngay bên cạnh sẽ nghe thấy.
Hai má cô nóng ran, nhưng cô không dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-chien-khong-rung-dong-beta-quan/2862955/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.