"Cái gì? Chị uống say rồi! Gả cho em?" Thân Triết Huân bị một câu nói của cô làm cho tỉnh rượu không ít.
"Chị không có nói đùa, chị cảm thấy cái tên nhóc con này tốt bụng vô cùng, gả cho em cũng không sai, còn có tiền như thế.” Tô Lạp nhích lại gần Thân Triết Huân.
Thân Triết Huân lập tức lùi về phía sau rất xa: "Chị gái, chị uống say rồi đó? Em còn chưa đến tuổi kết hôn, lại nói, em thật sự là không dám nghĩ đến chuyện kết hôn!”
"Thật sự không muốn?" Tô Lạp chăm chú nhìn Thân Triết Huân.
"Thề với trời, em thật sự không nghĩ đến chuyện này, chị gái rất tốt, thoải mái, không kiểu cách, em thích ở chung một chỗ với chị, bởi vì chị không phải là mấy cô gái ôm mục đích gì đó.” Thân Triết Huân nói rất nghiêm túc: "Chỉ là, chị gái có thể chờ em vài năm nữa để cho tâm hồn trẻ con của em trở nên mạnh mẽ hơn một chút, khi đó, chị dám gả, em dám cưới."
"Ha ha ha. . . . . ."
Tô Lạp uống xong một ly rượu cười to: "Triết Huân, em rất chân thật, tất cả đều là lời thật lòng, chị thích em, giống như một cậu em trai, về sau nếu như chị có xảy ra chuyện gì, em biết sao không? Cứ tới đi!”
Tô Lạp cầm ly rượu lên, cụng ly với Thân Triết Huân.
Hai người đồng thời say khước không nói, nhưng một mực phải say rượu lái xe, chiếc xe bị đụng đến thảm thương chạy băng băng trên đường đêm yên tĩnh, Tô Lạp ngồi trong xe gào thét, lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939717/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.