Đôi chân mày của Lôi Kình nhíu chặt, đi tới phòng bếp, chỉ còn lại nguyên liệu nấu ăn đã được cắt tỉa gọn gẽ, nhưng căn phòng trống rỗng, không còn nhìn thấy bóng dáng của Tô Lạp.
Lôi Kình móc điện thoại ra, cúi đầu ấn phím gọi.
"Này, em đang ở đâu? Tại sao không có ở trong biệt thự, đi đâu em nói đi!" Lôi Kình không gầm lên giận giữ mà giọng nói lại cực kỳ trầm thấp, hùng hồn, cơn giận gần như đang lan tràn ra.
Trên một con đường cách biệt thự rất xa, Tô Lạp không biết khi nào mới có thể ra đến đường lộ ở cuối rừng, nước mắt chảy dài, người phụ nữ kia bụng to như vậy, hơn nữa còn hôn nhau với anh, quyền hạn ở trong biệt thự còn lớn hơn cả cô, phải lớn hơn gấp mấy lần, đủ hiểu, hai người bọn họ có quan hệ như thế nào.
Đứa bé?
Vậy sẽ là đứa bé của anh ấy sao?
Tô Lạp kềm nén giọng nói nghẹn ngào: “Tôi là cái gì mà phải ở trong căn biệt thự đó, anh không cảm thấy dư thừa chứ bản thân tôi đã tự cảm thấy mình thừa thãi rồi, đồ của tôi vừa đặt được có vài ngày đã bị người ta ném hết ra ngoài. Tôi phí sức chọn hoa cỏ, trang trí phòng, hiện giờ hết sạch, anh còn muốn tôi ở lại đó để càng bối rối hơn sao?”
Nước mắt Tô Lạp quyện thành từng cơn trào ra ngoài, đưa tay lau đi, bây giờ cô là cái thá gì, bản thân cũng không rõ nữa!
"Trở về! Em đi đâu, em tính về thành phố sao?” Lôi Kình nhíu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939726/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.