"A! Em thèm vào! Người nào tạo tiểu nhân với anh hả? Lôi Kình, anh có thể đừng kiêu ngạo như vậy không? Khiêm tốn một chút không thể chết được đâu? Em thật sự sợ có một ngày nào đó anh ra đường gặp gỡ người ngoài, bọn họ đánh anh thành ngoài khét trong sống, đến lúc đó anh đừng hỏi vì sao nha?” Tô Lạp nhìn anh, bây giờ hống hách bằng nào, về sau sẽ thê thảm bằng ấy cho xem.
Lôi Kình mất hứng ngồi trở lại ghế lái, nhất thời cảm giác như mình bị thất bại: “Hình như em đối với bạn trai của mình không có lòng tin gì cả, nếu như có một ngày anh thật sự bị người ta đánh đến thê thảm, chỉ cần em phục vụ anh, chăm sóc cho anh, vậy thì anh rất sẵn lòng!”
"Lôi Kình, em chính thức tuyên bố, anh thật sự là hết thuốc chữa!" Tô Lạp khinh bỉ nhìn anh.
"Đúng vậy, yêu một cô gái xấu xí như em đến hết thuốc chữa! Còn không thì giống như lời em đã từng nói trước kia, sẽ làm cho anh nhịn không được mà đánh phụ nữ.” Lôi Kình nhếch môi cười, nhìn ra ngoài xe.
Tô Lạp cười cười, không lên tiếng, dọc đường đi cũng rất vui vẻ, Lôi Kình lái xe, nhìn cô đang cười, trên đường về khóe miệng của anh cũng không hề khép lại, quan hệ của hai người trước nay chưa từng hòa hợp như vậy, giống như là tình yêu vừa mới chớm nở của đôi nam thanh nữ tú.
Trở lại căn biệt thự nho nhỏ ở trang trại hoa oải hương vùng ngoại ô, Lôi Kình kéo cà vạt xuống: “Anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939732/chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.