"Khi trở về kể cho cậu nghe chuyện của Lãnh Tâm! Ở chỗ này đừng nên hỏi!" Duẫn Miên lôi Tô Lạp vào trong phòng.
"Đi thôi! Còn tiếp tục ở đây sao?" Vi Luân cầm bao thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu châm lên, nhìn Lôi Kình.
"Đi thôi Vi Luân! Khu này có cái gì tốt! Đi ra ngoài giải trí, giải trí, điều tiết cái tâm tình đáng chết này một chút!" Lôi Kình cau mày nói xong, phóng tàn thuốc đến mặt tường đối diện, trong nháy mắt bắn ra mấy tia lửa nhỏ.
Nhìn từng người một đều muốn đi ra ngoài, Tô Lạp núp ở một bên, từ đằng sau đột kích về phía Lôi Kình, đôi tay thử đi thử lại, cuối cùng lấy dũng khí túm lấy một góc áo khoác ngoài của anh.
"Cô lại muốn làm gì?" Lôi Kình dừng bước, quay đầu lại nhìn từ trên xuống dưới con mèo con Tô Lạp đang bám theo.
"Các người đi chơi đi! Trước tiên không phải tôi nên về nhà sao? Dường như hôm nay có chút quá muộn! Mẹ tôi lại lo lắng không yên đấy! Yên tâm, không cần anh đưa tôi về, tự tôi bắt xe đi được!" Tô Lạp thấy anh do dự, cho là đang lo lắng việc cô làm sao đi về.
"Không được! Tối nay cô nhất định phải đi! Yên tâm, mẹ cô để tôi nói chuyện!" Dứt lời quay người sang lấy điện thoại ra, tỉ mỉ nhấn xuống một con số.
"Không được nói tôi đang ở cái khu này!" Tô Lạp buông áo anh ra, nhớ tới gương mặt đó của mẹ liền cảm thấy bất đắc dĩ, xoay người sang chỗ khác không dám nhìn anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939873/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.