"Anh nổi điên làm gì? Muốn tôi lên xe cũng không dùng miệng nói sao? Tại sao anh luôn thô lỗ như vậy! Cùng vẻ ngoài này một chút xíu cũng không phù hợp!" Tô Lạp tức giận nhìn anh, cảm thấy rất uất ức, cổ tay bị túm chặt đã xuất hiện lằn đỏ rồi.
"Đối với cô không cần thiết phải thương tiếc!" Lôi Kình sắc mặt phiền não khác thường, phun ra một câu nói như vậy rồi nổ máy xe lao ra khỏi biệt thự.
Tô Lạp ngồi ở ghế phụ, làn gió đêm tươi mát nhẹ nhàng thổi, cô hướng ra bên ngoài cửa xe khẽ lải nhải nguyền rủa.
Tại một con đường nhỏ vắng vẻ ở trong thành phố, chiếc xe ngừng lại đột ngột, Lôi Kình cầm áo khoác lên nhìn cô, ánh mắt không khỏi dừng lại một chút, sau đó bước xuống xe, hình như có lời gì muốn nói, nhưng lại nuốt trở vào.
"Không cần, tôi đi xuống tốt hơn! Bên ngoài dễ lạnh!"
Tô Lạp vững vàng ngồi ở trong xe, nhìn quầy rượu có mặt tiền rất nhỏ trước mắt, cô cực kì ngạc nhiên, loại người như anh hình như sẽ không tới cái khu này ! Không phải nên đi khu Lam Kham cao cấp mới xứng với địa vị sao? Loại quầy rượu bé xíu này anh cũng tới?
"Lạp Lạp!”
"Ah! Tiểu Miên kia!"
Tô Lạp kích động đứng lên, nhưng không biết phải mở cửa xe ra như thế nào, cạy cả nửa ngày cũng không nhúc nhích, dứt khoát quyết định từ cửa xe nhảy ra ngoài.
"A! Bắt lấy tớ!" Cô xiêu vẹo chỉ chực rơi xuống đất.
"Tiểu Miên! Hai người đi vào trong đi! Chung quanh đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khieu-khich-mat-khong-che-gap-go-nhan-vat-lon-cuc-pham/939876/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.