Ở tầng một, trong sảnh tiệc.
Với câu nói khó tin của Đàm Chước, cả hội trường đều kinh ngạc.
Dưới ánh đèn lộng lẫy.
Chiếc váy dài màu xanh đậm trên người cô gái như hòa quyện với sắc màu đậm của bức tranh trung cổ, dây vai mảnh mai làm nổi bật đường cong tinh tế của xương quai xanh, đôi mắt đen láy như muốn câu hồn người khác.
Nếu cô muốn cố tình quyến rũ một người, chắc chắn sẽ không thất bại.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, ánh mắt nghi ngờ của một số người dần thay đổi.
Chỉ với khuôn mặt này, dường như cũng có một phần nhỏ khả năng là thật...
Biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Đàm Chước cực kỳ bình tĩnh, dường như thản nhiên chấp nhận sự soi mói của mọi người, nhưng thực ra trong đầu cô chỉ có:
Hôn ước là thật chứ?
Mình không giám định sai chứ?
Dù sao bố cô cũng chẳng giỏi gì, không thể làm giả hoàn hảo đến mức cô không phát hiện ra.
Nhưng— nếu cô nhìn nhầm thì sao?
Làm sao để kết thúc đây?
Ôi trời, tất cả là do cái tính hiếu thắng chết tiệt này!!!
Nhưng khi đã nói ra, không thể rút lại được.
Cuối cùng, cô chỉ có thể thầm cầu nguyện: Xin đừng giám định sai! Cầu xin đấy!
Khi Đàm Chước còn đang thầm cầu nguyện.
Lương Sơ Vãn nhận ra có người bị lời của Đàm Chước lay động, liền nhanh chóng tỉnh táo lại: “Ha, nói dối thì ai chẳng nói được, nếu vị hôn phu của cô thật sự là Triều tổng, có bản lĩnh thì gọi điện thoại cho anh ta ngay trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-kiem-soat-than-nien/1098569/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.