Oa....
Không khí ở Mỹ trong lành quá!
Ngọc Di hít một hơi thật sâu, khí tràn đầy lồng ngực, vô cùng sảng khoái.
Cô cười nhẹ.
Tâm trạng đã khá hơn được phần nào. Sang Mỹ du học là bước ngoặt lớn nhất, cô mong sẽ không phải hối hận khi quyết định ra đi.
Cạch.
Di nhẹ nhàng bước vào căn phòng mà ngày nào mẹ cô cũng tự tay lau dọn, tự tay trang trí. Bà luôn muốn dành cho con gái mình sự hoàn hảo, hay nói rõ hơn, bà muốn bù đắp cho khoảng trống trong lòng cô bao lâu nay.
Ngọc Di trố mắt, miệng há hốc, vô cùng ngạc nhiên.
Đẹp quá!
Giấy dán tường sọc xen kẽ màu hồng. Chiếc giường tròn chạm khắc tỉ mỉ. Khăn trải màu đỏ đậm. Tất cả làm nổi bật lên cái gam màu trắng thuần khiết, trong sáng của chiếc tủ giả gỗ và cái bàn trang điểm.
Căn phòng này... y hệt như phòng ngủ của cô.
Trên đời này, có lẽ chỉ có duy nhất mẹ là người thương cô thật lòng!
--------------------
Phù!
Di thở sâu, để mắt lơ đễnh nhìn ra cửa sổ.
Chiếc lá đột nhiên lìa khỏi cành, đi ngao du với làm gió se lạnh. Nó phó mặc bản thân mình cho gió cuốn. Trông nó thật bình thản, chiếc lá thoả sức bay lượn giữa bầu trời xanh rộng lớn, không để tâm đến những đám mây trắng bồng bềnh.
Đột nhiên cô nghĩ đến bản thân mình, hay là....
Vèo.
Cái điện thoại bay thẳng ra ngoài cửa sổ. Tốt nhất là cắt đứt liên lạc, có như thế thì cô mới có thể chấm dứt được với anh.
Nhất định phải mạnh mẽ.
Di thả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-lam-phai-khong-anh/211803/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.