Tôi thực sự ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề là vào ngày hôm sau.
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu, khi mở mắt ra, trước mắt vẫn là một màu đen mù mịt. Vài phút sau, tầm nhìn mới dần thích nghi với bóng tối, tôi nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ.
Không phải căn hộ thuê của tôi, không phải quán bar Ẩn Dụ, cũng không phải phòng khách sạn, mà giống một phòng ngủ trong một căn nhà riêng tư hơn.
Diện tích trong phòng rất lớn, rèm cửa màu đen buông xuống tận đất, che kín ánh sáng, cả căn phòng tràn ngập mùi hương cam bergamot, điều này, tất nhiên tôi không còn xa lạ gì nữa, đây là mùi hương trên người Phương Ứng Trác, chỉ là nồng độ còn gấp nhiều lần, như một lời nhắc nhở thẳng thừng, nói cho tôi biết nơi này rốt cuộc là của ai.
Tôi đang nằm trên chiếc giường đôi ở giữa phòng ngủ, nệm giường đàn hồi, chăn đệm mềm mại thoải mái, thế nhưng, lưng tôi lại dần toát ra một lớp mồ hôi lạnh - tôi đã bị thay quần áo, ngay cả đồ lót cũng không phải là đồ tôi mặc ban đầu, bây giờ tôi đang mặc một bộ đồ ngủ, vừa vặn với cỡ quần áo của tôi, đường may vừa người, chất liệu thân thiện với da, như đã được chuẩn bị từ trước.
Ngoài ra, tôi còn để ý thấy, trên cổ tay trái của tôi đeo một chiếc vòng tay, chất liệu kim loại, ôm sát cổ tay tôi, tôi thử rồi, không thể tự mình tháo ra được.
Tên Phương Ứng Trác này, rốt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-mai-giua-ba-chinh/808538/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.