Không thể ngờ, trong vòng một năm, tôi lại bị bắt cóc hai lần. Mà hai lần này chỉ cách nhau vài tháng.
Con người có cần thiết phải quen với việc này không?
Tần Lý, vận may của mày đúng là quá tệ. Tôi thầm nói với chính mình.
Trong khoảnh khắc đó, tôi gần như cảm thấy tức đến mức muốn cười. Thực tế, khi điều bạn luôn lo lắng thực sự xảy ra, bạn lại rơi vào trạng thái bình tĩnh kỳ lạ. Giống như tôi bây giờ.
Ít nhất, điều này có nghĩa là tôi có thể bắt đầu nghĩ ra giải pháp mới.
Tay tôi và Mạnh Trạch bị trói, miệng bị nhét khăn, đầu bị trùm bao tải, bị ném xuống khoảng trống phía sau hàng ghế cuối cùng trong xe.
Chiếc xe liên tục xóc nảy trên đường núi, chúng tôi không biết sẽ bị đưa đi đâu, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi tí tách trên cửa kính xe, như tiếng trống dồn dập, giống như một đoạn dạo đầu, báo hiệu điều gì đó sắp xảy ra.
Tôi nghe tiếng mưa rơi, thầm nghĩ, không biết tình hình của Phương Ứng Trác bên kia thế nào... Dù thế nào đi nữa, hy vọng hắn an toàn.
Haiz, bản thân tôi bây giờ tự lo còn chưa xong, lo lắng cho người khác cũng vô ích.
... Nhưng vẫn hơi lo lắng.
Dù sao Phương Ứng Trác cũng là khách trọ của tôi, cũng là thú cưng nhỏ của tôi, lo lắng một chút cũng là hợp tình hợp lý.
Tôi lại nghĩ, Phương Ứng Trác đúng là đồ ngốc.
Trong toàn bộ sự việc, chỉ có Phương Ứng Trác là không liên quan gì đến Chu Đôn Hành, như hắn đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-mai-giua-ba-chinh/808555/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.