Khi đang bị bắt trói, giờ khắc nào Hà Dung An cũng nhớ nhà. Nhưng khi Hàn Chu thật sự nói với cậu rằng cậu nên về nhà, thì Hà Dung An lại ngẩn người.
Cậu nhìn chằm chằm cái điện thoại kia, không nhúc nhích gì.
Hàn Chu nhìn cậu, chuyển đến giao diện quay số, từ từ nói: “Người nhà em đang tìm em”.
Hàn Chu vô tình thoáng thấy bản tin, người nhà Hà Dung An đã báo cảnh sát, lực lượng cảnh sát đang tìm cậu, cha mẹ cậu cũng đang tìm cậu.
Hà Dung An không giống hắn, cậu nên về đi thôi, quay lại lối sống cậu nên có.
Hà Dung An nghe thấy hai chữ kia, hàng mi run rẩy, khó khăn nặn ra một chữ “không”: “Em về nhà, còn anh thì sao?”.
Cậu ngẩng mặt lên, hỏi Hàn Chu, trong mắt lộ vẻ mong đợi: “Anh sẽ về cùng em chứ?”.
Hàn Chu không nói lời nào, Hà Dung An lại như thể mới nghĩ được ý gì tuyệt lắm, nắm mạnh tay hắn, nói: “Hàn Chu, về cùng em đi, nếu anh muốn học thì có thể đi học, muốn làm việc cũng không sao hết”.
Hàn Chu rũ mắt, nhìn cậu nắm chặt ngón tay mình, hắn cũng siết lại, kéo lên hôn một cái.
“Đừng ngốc nghếch vậy chứ”. Hàn Chu tỉnh táo nói: “Tôi là một kẻ buôn người”.
Giọng Hà Dung An vống cao lên: “… Không phải, anh không phải! Anh không giống chúng –“.
Cậu nói chưa dứt lời đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Hàn Chu cản lại, hắn nói: “Bất kể thế nào, tôi cũng là một kẻ buôn người, so với họ, tôi không khác biệt gì cả”.
“Còn em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-ngu/2416190/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.