Ba ngày tang lễ đã cử hành hoàn tất, Lôi Nặc thống khổ nhưng cũng không đi theo chôn cất.
Tất cả dường như đều khôi phục lại bình tĩnh ngày xưa.
Nhưng chỉ có mình anh biết, đã đến lúc.
Bà đột ngột qua đời, giống như một cảnh báo, làm anh bừng tỉnh.
Anh vĩnh viễn cũng quên không được những lời cuối cùng bà nói với anh.
Vẻ mặt tức giận kia, ánh mắt thương tâm kia, giọng nói độc nhất kia, hương vị quen thuộc kia.
Không xua đi được, rất lâu nữa cũng không xua đi được.
Vào lúc nhìn thấy những bức ảnh, nỗi tức giận của anh đang dâng cao. Nhất là bức ảnh hôn kia lại gai mắt đến nỗi hận không thể lập tức xé nát. Bà lại vội vã giữ anh lại dạy bảo nửa ngày. Anh liền không có chút hoà nhã, không nói được một lời hay.
Sau khi để lại vài câu lạnh nhạt có lệ, anh đã bỏ lại bà đang phẫn nộ mà nghênh ngang đi khỏi.
Nhưng nào ngờ, lần đó vừa đi liền đã là vĩnh viễn cách biệt hai thế giới.
Bảo anh làm sao có thể không hối hận, làm sao có thể không tự trách!
Anh bây giờ, cần yên tĩnh. Suy ngẫm tỉ mỉ những việc coi trời bằng vung của mình trước kia một chút.
Anh trước kia là cái loại coi thường phép tắc, coi thường cuộc đời, đúng là một tên khốn không hơn không kém!
Đến nay vẫn bình yên vô sự như cũ, là nhờ có ông trời chiếu cố.
Trước khi kết hôn phụ nữ chất đống, sau khi kết hôn vẫn phong lưu như trước, rồi đến sau khi Kỉ Lan xuất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-nhin-ong-xa-cuong-da/439736/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.