“Cô…… sao lại thành thế này?”
Tôi không thể tin được đây là Kỉ Lan một tháng trước còn rất có sức sống, giờ phút này lại giống như một bộ xương khô. Khuôn mặt tái nhợt tiều tụy, không có chút sinh khí, vành mắt thâm đen giống như người hít thuốc phiện. Tơ máu trong mắt kia cũng nhiều đến dọa người.
Cô ta, giống như đã chết một lần vậy.
“Tôi muốn nói chuyện với cô.” Suy yếu nói xong, cô ta vén tóc mình bị xòa xuống.
“Nói chuyện gì?” Tôi không muốn có tiếp xúc gì với cô ta cho lắm, thậm chí ngay cả tới gần cô ta cũng có chút kháng cự lại.
“Chuyện của Nặc.” Cô ta ho khan vài tiếng xong, khó khăn mở miệng.
“Cô nói đi.” Tôi tựa vào bên cửa xe, nhìn về phía cô ta.
“Tìm một chỗ nói chuyện đi.” Cô ta yếu ớt nói xong, xoay người định cất bước.
“Không cần đâu, cô có gì thì cứ nói thẳng.” Tôi lên tiếng ngăn cô ta lại.
Nhưng cô ta lại như là phản ứng chậm mà ngẩn người nhìn tôi.
“Nếu như không quan trọng, tôi còn vội về nhà, xin thứ lỗi.”
“Tôi –”
Miệng hơi hé mở nhưng vẫn chưa kịp nhả ra được bao nhiêu chữ thì người trước mắt đã ngất xỉu trong lòng tôi.
Tôi theo bản năng đỡ cô ta, tôi không rõ giờ lại là chuyện gì.
Cố ý đến trước mặt tôi phát bệnh sao? Tranh thủ đồng tình à?
Việc đó đều không cần thiết. Cô ta hẳn phải biết đó là chuyện không thể nào.
“Này, cô tỉnh lại đi.” Vỗ vỗ mặt cô ta đang mê man, vẫn không chút phản ứng.
Nhìn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/kho-nhin-ong-xa-cuong-da/439772/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.