Tối qua ngủ sớm, dù lòng vương vấn tâm sự, nhưng mưa đêm mát mẻ, A Hỉ ngủ ngon. Sáng hôm sau, Dương Diệp ngủ đến quá trưa.
Thi hương xong, thể xác và tinh thần thả lỏng, không phải dậy sớm đọc sách viết bài, hiếm khi rảnh rỗi, hắn chẳng vội rời giường, cũng không để A Hỉ dậy. Đến giờ Tỵ (9h-11h),tiểu nhị gõ cửa, báo có người tìm.
A Hỉ đang cuộn người trong lòng Dương Diệp, nghe tiếng, giật mình ngồi dậy. Không còn cơ thể mềm mại bên cạnh, Dương Diệp khó chịu, thầm mắng kẻ sáng sớm đến quấy rầy. Hắn đứng dậy, vỗ lưng cậu: “Chắc là Ôn Hàn và Lý Cam. Hẹn thi xong tụ họp, không sao đâu.”
“Vậy… đừng để họ đợi lâu.” A Hỉ trèo qua người hắn, xuống giường, lấy quần áo hai người từ giá.
Dương Diệp không nhận áo, mà nắm tay cậu. Thấy cậu im lặng như ve mùa đông, hắn đau lòng: “Đừng lo. Dù hắn tìm đến, ta cũng không để hắn mang em đi.”
A Hỉ nhỏ giọng: “Em chỉ không muốn thêm phiền cho chàng.”
Người khác cưới thê tử đều an phận, giúp chồng nuôi con, lo việc nhà, giảm gánh nặng cho trượng phu. Nhưng cậu chưa sinh con, lại mang rắc rối cho Dương Diệp, vô công còn nợ, khiến cậu áy náy.
Thấy cậu cúi đầu, Dương Diệp kéo cậu vào lòng, ôm chặt: “Ta là phu quân, em dựa vào ta là lẽ thường, sao gọi là phiền? Đừng nghĩ nhiều. Có chuyện, ta cùng em giải quyết, được không?”
A Hỉ nhìn hắn, rồi gật đầu.
Hai người sửa soạn, xuống lầu sau mười lăm phút. Ôn Hàn và Lý Cam ngồi ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoa-cu-hang-ngay-dao-li-thien-ha/2957977/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.