Dạ Vũ mới không tin cái lý do dở người mà tên vừa nãy đã nói, nạn dân cũng canh đúng lúc bọn họ đến đón người để bạo động hay sao? Biết việc quan trọng còn không chuẩn bị đầy đủ đến trước thời gian à? Tưởng ai cũng là kẻ ngốc sao?“Này, sao cậu không ngủ đi?” Dạ Vũ nhìn biểu đệ ngủ không bao giờ đủ đang ngồi bên cạnh, y cứ tưởng thiết lập của người này chính là vừa lên xe sẽ ngủ chứ, trừ chiếc xe lộc cộc lúc nào cũng có thể bùm giữa đường kia ra.
“Sao biểu tẩu có thể nghĩ đệ như vậy?” An Tử Phàm uất ức chẳng biết để đâu, phải đối diện với tên Ngụy Kỳ Nhiên đã khó chịu bất kham, lại còn bị nghi oan uổng như thế, cậu đúng là sống khổ quá mà.
“Ầm.
.
ầm… lách cách.
.
” Xe rung lắc liên hồi, còn hơn xe chấn ở thời hiện đại mà thỉnh thoảng y cùng Huyền Mặc trải nghiệm.
Hồng Nhiên bĩu môi, đầu óc ký chủ có thể trong sáng hơn không, suốt ngày trừ đánh yêu tinh, ước pháp tam chương thì chính là xe chấn, hổ thẹn, hổ thẹn.
“Lốp xe thủng rồi, làm phiền Thống soái chờ chi viện đến.
” Kẻ chỉ huy ban nãy lúc này vẻ mặt hả hê, bộ dáng như thể nhìn xem, các người còn làm được gì?Cố Huyền Mặc nháy mắt cho Nhất Minh, anh liền hiểu ý, giơ pháo sáng từ túi áo, bắn thẳng lên trời, “Đùng”Chưa đầy nửa nén nhang, nhóm dân đoàn mạnh mẽ, khí thế hơn người cưỡi ngựa xuất hiện.
Người dẫn đầu anh tuấn soái khí, uy phong lẫm liệt, điệu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai/1538981/chuong-168.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.