[Phiên Ngoại Đường Kính –“Tiểu Thiên à, ca theo đoàn người đi khai khoáng, nếu thành công, có thể đổi đời, lúc đó tiểu Thiên muốn ăn trắng mặc trơn thế nào cũng được nha.
” Thiếu niên mười sáu trổ mã hoàn hảo, cơ bắp săn chắc, gương mặt ngâm đen vì suốt ngày dãi nắng dầm mưa, xoa đầu cậu bé thấp hơn.
Đứa nhỏ được gọi là Tiểu Thiên lắc đầu liên tục: “Đệ mới không cần ăn sung mặc sướng, đệ chỉ cần A Kính, ca đừng theo bọn họ mà, hức.
.
hức…”“Tiểu Thiên ngoan, cầm lấy số bạc này, đây là chỗ ngân lượng ca vừa ký kết hợp đồng lao động, đến khi sự thành, ca ca liền quay về đón đệ.
” Đường Kính nước mắt rưng rưng, cậu chưa từng trách móc trời cao vì sinh ra trong hoàn cảnh cơ cực, đói nghèo, tiểu Thiên xuất hiện như thiên sứ, soi rọi sinh mệnh nhạt nhẽo này, cậu không thể để nhóc chịu khổ, mỗi ngày đi khuân vác về, nhìn thấy đôi tay trắng nõn của nhóc nổi đầy bọt nước, hóa ra nhóc giấu cậu đi giặt đồ, dọn dẹp cho các nhà bên cạnh.
“Hu hu, đệ không muốn rời xa ca ca, A Kính đừng bỏ ta mà, ta van xin người.
” Nước mắt mặn chát không biết đã rơi bao nhiêu giọt, tầm mắt của tiểu Thiên mịt mờ chẳng thấy gì, lại níu lấy tay cậu không dám buông ra, chỉ sợ vừa thả lỏng, người kia liền đi mất.
“Tiểu Thiên ngoan, ca đi, nhanh lắm sẽ về, đệ nhất định phải chờ ta.
” Đường Kính ôm chặt lấy đứa bé nho nhỏ trong lòng, vì suy dinh dưỡng mà nhóc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-chi-hoa-than-chi-ai/1538999/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.