Edit: Thảo Lê
Sư Linh xuất hiện trong một tòa nhà rộng lớn, tòa nhà kia vô cùng khí thế. Y một tay kéo Tịch Đăng tiến vào tòa nhà, xuyên qua hành lang cạnh hồ, rẽ vào một gian phòng, ném Tịch Đăng trên đất.
Sư Linh từ trên cao nhìn xuống Tịch Đăng, ánh mắt băng lãnh, “Tuy rằng rất xin lỗi, thế nhưng ta vẫn phải bắt ngươi.” Nói xong, y từ trong ống tay áo lấy ra một tiểu kiếm đen thùi dài chừng một thước ( chừng 20cm??).
Tịch Đăng thở mạnh, ngón tay bấu chặt sàn nhà, gỗ sam cứng đờ trực tiếp bị cậu bấu ra dấu tay, mồ hôi lạnh trên trán theo gương mặt tái nhợt chảy xuống, cuối cùng theo cái cằm gầy gò thanh mảnh rơi xuống đất.
Bộ dáng Tịch Đăng vốn là thiếu niên, thân hình so với nam tử trưởng thành tự nhiên nhỏ bé hơn nhiều.
Sư Linh thấy cảnh này, hơi dừng lại, y có một loại cảm giác mình đang bắt nạt con nít.
Tịch Đăng chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, liền ướt đẫm như thủy quỷ ( quỷ dưới nước ). Cậu nhìn thấy Sư Linh đã biến cây tiểu kiếm dài ra, cũng cố nén đau đớn, gấp gáp hỏi: “Đừng bắt ta, ngươi muốn luyện bách quỷ khóc đúng không, ta có thể giúp ngươi bắt ác quỷ, ta có thể cảm ứng được bọn chúng.”
Sư Linh ngừng lại, như cười như không, đáy mắt lóe lên trào phúng nhàn nhạt, “Ngược lại có mấy phần thông minh, bất quá ngươi có bản lãnh gì?”
Tịch Đăng ngẩng đầu nhìn về phía Sư Linh, đôi mắt như ngọc trai đen, “Ngươi cố ý đặt bẫy bắt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/2312218/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.