Edit: Thảo Lê
“Tân Nùng, thằng nhóc nhà ngươi, ngươi đã trốn đi đâu?”
Một phụ nhân khuôn mặt tương đối xinh đẹp đang chống nạnh gào thét với đứa bé trước mặt, một đôi con ngươi long lanh như nước lúc này như bốc hỏa, “Ngươi nhìn y phục trên người ngươi xem, quần áo mới làm, ngươi liền nghịch thành một lổ hổng lớn như vậy.”
Một nam nhân trung niên đang ở trong sân đốn củi, nghe được tiếng rống giận dữ của phu nhân nhà mình, bất đắc dĩ khuyên, “Tiểu Tú, đừng mắng nó nữa, Tân Nùng không phải cố ý đúng không?” Nói xong, còn nháy mắt với đứa bé kia một phen.
Đáng tiếc tình cảnh này toàn bộ rơi vào trong mắt người phụ nữ, nàng nhướn cao mày, lộ ra mấy phần hung dữ, đưa tay ra nhéo lỗ tai đứa bé, “Đi vào nhà mau.”
Đứa bé ôi ôi hô hô lên, “Nương, đau! Đau chết luôn!”
Nam tử kia vốn định nói gì, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt phu nhần, liền ở trong lòng cầu xin thần phật phù hộ, nhi tử nghịch ngợm vẫn nên tự cầu phúc đi.
Quả nhiên cửa vừa đóng, bên trong liền truyền đến tiếng gào của đứa bé, nghe thanh âm, liền biết cũng không quá đau. Bất quá lúc ăn cơm, đứa bé bưng cái chén nhỏ ngoan ngoãn ngồi, một đôi mắt hạnh xinh đẹp còn ngậm nước long lanh, thật sự đáng thương.
Người phụ nữ nhìn thấy, lại tự đau lòng trước, ôm con trai vào trong lồng ngực, vừa hôn vừa dỗ, cuối cùng còn đạp phu quân mình một cước, “Đều là ngươi, cũng không ngăn lại.”
Nam tử rất bất đắc dĩ, bất quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-chi-van-nhan-me/2312230/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.