Mưa thu liên miên, gió đêm chầm chậm.
Mưa to đập vào cửa sổ, bên trong xe yên tĩnh, bên ngoài xe lại ồn ào.
Doãn Hủ vội leo lên xe taxi.
"Tài xế." Sau đó cậu đơ ra, tựa như vẫn chưa kịp hoàn hồn sau tin dữ.
Doãn Hủ ngẩn người một hồi, thấy xe vẫn chưa đi, vội vàng kêu lên: "Tài xế, xuất phát đi, tôi vội lắm!"
Tài xế: "......!Cậu đẹp trai, địa chỉ là gì?"
Doãn Hủ bừng tỉnh, ngượng ngùng nói: "Khoa cấp cứu bệnh viện số một."
Chiếc xe phóng nhanh trong đêm mưa, dù trời mưa to nhưng cũng may là đã về khuya, không nhiều người đi lại trên đường nên không ùn tắc, đi một lúc đã đến bệnh viện số một.
Doãn Hủ vươn tay muốn lấy ví tiền, kết quả mới phát hiện mình vẫn còn mặc đồ ngủ, thậm chí còn chưa kịp thay dép, may mà lúc đi theo bản năng cầm điện thoại, nếu không bây giờ còn không trả được tiền xe.
Sau khi xuống xe, cậu mặc kệ trời mưa lao vào bệnh viện.
Ở đâu......!
Ở đâu......!
Ở đâu?!
Trán và lòng bàn tay cậu chảy đầy mồ hôi, cậu cũng không thèm để ý, hóa ra lúc này cậu căng thẳng như vậy.
Mãi đến khi cậu tới hành lang bên ngoài phòng cấp cứu, nhìn vị bác sĩ ăn mặc chỉnh tề đứng đó, cậu vội vàng bước tới.
"Bác sĩ, người bên trong thế nào rồi?"
"Người nghe điện thoại là cậu sao?" Bác sĩ liếc cậu một cái, thấy quần áo là biết cậu sốt ruột lắm rồi, không chậm trễ lấy đơn phẫu thuật ra, yêu cầu cậu ký tên.
"Ngoài chủ của chiếc điện thoại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-cong-luoc-cau-nam-phu-phao-hoi-ay/923440/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.