Buổi sáng.
Sau khi Úc Chỉ mang nhóc mập đi chơi, Doãn Hủ cũng ra khỏi nhà.
Cậu trở về trại mồ côi.
Lúc viện trưởng thấy cậu, bà rất vui kéo cậu vào.
"Sao con về mà không gọi điện báo trước? Con ăn trưa chưa?"
Doãn Hủ ngượng ngùng cười cười: "Cảm ơn viện trưởng quan tâm, con ăn rồi ạ."
Viện trưởng vẫn rất nhiệt tình mời cậu ăn thêm.
"Bữa trưa nay là miến cải trắng(*) con thích nhất đó, con rời đi lâu như vậy, không biết có được ăn chưa, đến đây ăn một chút đi."
(*) Miến cải trắng:
Doãn Hủ không từ chối được, đành phải đến nhà ăn ăn một bữa với viện trưởng.
Nhưng cậu thật sự ăn trưa rồi, nên giờ cũng không ăn được mấy.
Viện trưởng thầm quan sát, thấy vậy mới lặng lẽ thở phào.
Từ khi Doãn Hủ rời khỏi trại mồ côi đến giờ đã được vài tháng, ban đầu cậu còn thường xuyên gọi về, kể cho bà một số chuyện như tìm lại được ba mẹ ruột, hay là tình hình trong nhà.
Nhưng chẳng mấy chốc, số lần Doãn Hủ gọi về giảm hẳn đi, lúc gọi cũng không nói chuyện về ba mẹ gia đình nữa, chỉ hỏi han tình hình của bọn trẻ trong trại, không nói được mấy câu đã ngắt máy rồi.
Viện trưởng hiểu biết nhiều, sao có thể không đoán ra đứa nhỏ này đã gặp chuyện rồi, nhưng bà biết tính tình của cậu, đã không muốn nói thì dù có ép thế nào cậu cũng sẽ không nói nửa câu.
Lúc còn nhỏ phải đi ăn xin đã tạo thành tính kiềm chế và cố chấp, không thích mở lòng với người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/khoai-xuyen-cong-luoc-cau-nam-phu-phao-hoi-ay/923451/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.